Sau khi nói xong, ánh mắt của Tinh Chỉ lại không kiên định như lúc đầu.
Giống như sợ Nam Nhiễm sẽ không đồng ý, bộ dáng vô cùng hoảng loạn.
Nam Nhiễm lắc đầu, nhìn nàng ta một cái.
Rồi xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi vừa nói: "Ta không thích bị người khác làm phiền, cũng không thích bị người khác khuyên răn."
Dứt lời, cô lại liếc mắt nhìn cái đuôi đang đi theo mình ở đằng sau.
"Nếu làm được thì đi theo..."
Tinh Chỉ biết, cái này biểu hiện cho việc tiểu thư đã đồng ý cho nàng ta đi theo.
Nàng ta gật đầu, trên mặt hiện lên ý cười.
"Tinh Chỉ có thể."
Cứ như vậy, Tinh Chỉ đi theo sau Nam Nhiễm.
Xuyên qua đường phố đông đúc, đi loanh quanh một vòng, cuối cùng cũng tới được Đường gia.
Nam Nhiễm nhấc chân định bước vào trong.
Nhưng còn chưa bước lên bậc tam cấp đã bị thị vệ ngoài cửa chặn lại.
Vẻ mặt thị vệ lạnh băng, giơ đao trong tay ra: "Hôm nay gia chủ không tiếp khách."
Nam Nhiễm cũng giơ tay lên, đè thanh đao trong tay thị vệ xuống.
Chậm rãi nói: "Ta không phải khách."
Thị vệ vẫn im lặng, ra hiệu cho Nam Nhiễm tự mình trở về.
Trên đời này có rất nhiều người muốn tới nịnh bợ gia chủ nhà họ.
Tất cả đều cảm thấy quan hệ của họ với gia chủ rất tốt, không phải khác mà là bằng hữu.
Tuy rằng vị cô nương này lớn lên rất xinh đẹp.
Nhưng trong mắt gia chủ lại không có cô nương đẹp hay xấu.
Chỉ có người hữu dụng và vô dụng.
Nghĩ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966065/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.