Cho nên ra tay vô cùng dứt khoát, chuyên nghiệp.
Một tên đại hán trong đó, cười nhạo nói: "Không phải ngươi bái Bồ Tát sao? Không phải cầu Bồ Tát phù hộ ngươi sao? Thế nào? Hiện tại đã biết Bồ Tát không phù hộ được ngươi rồi phải không?"
Vừa dứt lời, tên đại hán kia liền dơ chân lên, không chút lưu tình nào dẫm mạnh lên đầu gối của nữ tử kia.
Đại hán lắc lắc cổ, vừa cười lạnh, vừa lẩm bẩm: "Không biết tại sao, mỗi lần thấy ngươi ta đều cảm thấy bực mình. Từ ngày đầu tiên ngươi bước vào thôn trang của chúng ta, ta đã không vừa mắt ngươi rồi."
Trong mắt hắn ta hiện lên cảm xúc chán ghét rõ rệt.
"Thật không biết tại sao huynh đệ của ta lại coi trọng loại người như ngươi."
Nói xong, hắn ta lại định giơ chân đá nữ tử kia một cái nữa.
Nhưng, đột nhiên, từ ngoài truyền đến thanh âm của nữ tử.
"Ê."
Nữ tử xa lạ kia mặc một thân bạch y, mái tóc có chút rối, xõa trên vai.
Nàng dựa người vào thân một cây đào ở phía xa, bộ dáng vô cùng biếng nhác.
Mí mắt hơi nâng lên, đánh giá đám người này một lượt.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí: [ký chủ, những người này cũng không có tu vi.]
Thật kỳ quái!
Những người này không có tu vi.
Còn nữ tử kia thì có tu vi.
Nhưng lại bị ba nam nhân không có tu vi này đánh đến mức không thể chống cự.
Nam Nhiễm vừa nghe hệ thống nói, vừa ngửi hương hoa đào trong không khí.
Lẩm bẩm một câu.
"Không có tu vi..."
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966061/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.