Tần Nhất giật mình.
Giật mình không chỉ vì nữ tử này ôm gia chủ.
Mà còn vì không hiểu tại sao gia chủ lại có thể cho phép người khác ôm mình? Hơn nữa, biểu tình này của gia chủ... là cao hứng hay ảo não?
Hẳn là cao hứng?
Bởi vì nếu không cao hứng thì chắc chắn gia chủ sẽ không để nữ tử lạ mặt kia ôm mình chặt như vậy.
Nam Nhiễm ôm Đường Khô một lúc, rồi ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là chiếc cằm tinh tế cùng xương quai hàm góc cạnh của hắn.
Nam Nhiễm thu hết bộ dáng lạnh băng của Đường Khô vào đáy mắt.
Vừa cọ cọ vài cái lên vai hắn.
Vừa lẩm bẩm: "Ta sẽ quay lại."
Cảm giác lành lạnh phát ra từ người hắn thật thoải mái, không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được.
Thật muốn... đóng gói hắn mang đi.
Tay cô nắm chặt ống tay áo của Đường Khô, sau đó kéo kéo vài cái rồi buông ra, rồi lại tiếp tục nắm chặt.
Cứ lặp đi lặp lại động tác đó vài lần.
Hệ thống nghe ký chủ nói, trong lòng thầm nghĩ.
Sao cứ cảm thấy câu nói của ký chủ quái quái nhỉ?
Qua một hồi lâu.
Nam Nhiễm mới chịu buông tay ra.
Rồi rời đi.
Để lại Đường Khô một mình ngẩn người đứng trong phòng.
Hai tai đỏ ửng như muốn chảy máu.
Nữ nhân này, tại sao có thể nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy?
Chuyện nàng thích hắn, hắn đã biết.
Không cần lộ liễu nói thẳng ra với hắn.
Nam Nhiễm đã đi mất nhưng biểu tình của Đường Khô lúc này lại trở nên rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966060/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.