Cho tới khi bọc đồ ăn kia lăn đến chân, nàng ta mới khôi phục tinh thần.
Nàng ta run rẩy cố gắng đứng dậy.
Lấy vạt áo lau sạch tay.
Rồi khom lưng, nhặt đồ ăn ở dưới đất lên.
Đưa cho Nam Nhiễm.
Nữ tử này tuy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nhận định chính xác đây là đồ của Nam Nhiễm, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác trả lại cho cô.
Hiển nhiên đây là một người có tu vi.
Nam Nhiễm thấy vậy, giơ tay nhận lấy.
Vốn dĩ cô định bỏ đi.
Nhưng khi nhìn thoáng qua người nữ tử kia một cái.
Cô lại quyết định ngồi xuống trên bậc thang.
Rồi mở bọc giấy dầu đựng thức ăn ra.
Hai mắt hơi chớp, môi đỏ khẽ cong, biểu tình đạm bạc: "Đừng cầu Bồ Tát, cầu ta đi."
Coi như nể mặt ngươi đã nhặt thức ăn giùm ta.
Mà nữ tử kia nghe lời này.
Vô cùng sửng sốt.
Môi run run: "Ngươi..."
Nam Nhiễm lấy cái đùi gà nướng vừa xé ra đưa lên miệng, cắn một miếng lớn: "Cầu Bồ Tát cả nửa ngày nhưng không phải nàng vẫn không xuất hiện giúp ngươi sao?"
Tiểu Đào đứng bên cạnh vì câu nói này mà hai mắt mở lớn, nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình.
Từ khi nào mà tiểu thư lại bất kính với thần linh như vậy? Lúc này, Tiểu Hắc Long vội vàng lên tiếng: [ký chủ, Bồ Tát không phải con người. Là thần linh, là tín ngưỡng. Cứu người thoát khỏi bi ai.]
Nam Nhiễm vừa nghe hệ thống giải thích, vừa liếc mắt nhìn nữ tử lạ mặt kia.
Không phải vẫn không giúp nàng ta thoát khỏi bi ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966047/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.