Tiểu Đào nghi ngờ hỏi: "Cái này là hồ lô ngào đường, tiểu thư sao vậy?"
Nam Nhiễm ném đồ ăn trên tay sang một bên.
"Thật khó ăn."
Tiểu Hắc Long vô cùng kinh ngạc.
Còn có thứ ký chủ không thích ăn? Nó phải cẩn thận tra xem cái thứ gọi là hồ lô ngào đường này rốt cuộc là thứ gì.
Một chủ một hầu đứng dưới bóng mát, vừa ăn vừa nghỉ ngơi.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng khóc vang lên từ con hẻm nhỏ ở phía xa.
Đi kèm với tiếng khóc, là giọng nói đầy ghét bỏ: "Đi đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt người khác."
Chỉ thấy có hai gia đinh đang lôi một nữ nhân từ trong hẻm nhỏ đi ra, ném thẳng xuống đất.
Mà trên người nữ tử kia chỉ mặc một bộ y phục màu xám tro, trán chảy đầy máu.
Dáng người của nữ tử kia rất gầy, bộ quần áo đang mặc trên người càng không hợp với nàng ta.
Đôi mắt của nàng ta bị một mảnh vải màu trắng che mất.
Nhìn sơ qua thì quần áo của nàng ta khá sạch sẽ.
Chỉ duy nhất ở vị trí đầu gối là bị rách tơi tả, trông vô cùng bẩn thỉu.
Giống như đã quỳ trên đất rất lâu.
Sau khi nữ nhân kia bị kéo ra khỏi ngõ.
Nàng ta liền run rẩy bò dậy.
Nhích từng bước từng bước về phía Nam Nhiễm đang đứng.
Cứ đi được ba bước, nàng ta lại quỳ xuống dập đầu một cái.
Vừa làm vừa lẩm bẩm cái gì đó.
Thật ra, đoạn đường này cũng không dài lắm.
Nhưng nữ tử này lại đi rất lâu mới đến cuối đường.
Khi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966046/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.