Dưới lầu là tiếng giật mình dò hỏi của cha mẹ Đường. "Mỹ Linh, con sao vậy?" "Hừ, nếu cái nhà này không chứa nổi tôi, thì tôi vĩnh viễn không về nữa, chết bờ chết bụi ở bên ngoài luôn! Xem mấy người có đau lòng tôi không!" Đường Mỹ Linh lau nước mắt, dậm chân chạy tới huyền quan. Đám người giúp việc thấy nhiều không trách, cúi đầu tiếp tục làm việc. Trò cười như vậy được trình diễn ở Đường gia không phải ngày một ngày hai. Mẹ Đường vội vàng ôm con gái, cũng đưa ánh mắt ra hiệu cho cha Đường, để ông lên lầu xem thử tình huống của con rể ra sao, chẳng lẽ cậu ta khi dễ con gái mình? Nhưng hai ông bà hiểu rất rõ tính tình của đứa con gái này, ai dám để nó chịu ấm ức vậy chẳng phải nó sẽ lật trời lên quậy sao? "Ai da, tiểu tổ tông của mẹ, có chuyện gì vậy con? Đang là ngày vui mà sao lại khóc? Đừng làm người ta chê cười." Tuy nói thế, nhưng dù sao cũng là một miếng thịt bảo bối từ trong bụng mình ra, mẹ Đường vẫn phải dỗ dành con gái nhỏ như dỗ dành đứa trẻ.
"Con nhỏ đó nói tôi là dư thừa, cho dù tôi có chết ở bên ngoài mấy người cũng sẽ không quan tâm tôi!" Giọng của Đường Mỹ Linh không giấu được sự the thé chói tai. "Con nhỏ đó? Ai vậy?" Mẹ Đường vô cùng mờ mịt, có điều nhiều năm qua bà đã quen với cái tính của con gái nhỏ, liền nói, "Đứa nhỏ ngốc nhà con, con là bảo bối của ba mẹ, sao lại là dư thừa? Nín khóc nè, mẹ con đau lòng muốn chết." Bà vươn tay gạt đi nước mắt trên mặt con gái. Lòng Đường Mỹ Linh dễ chịu đôi chút, rúc vào lòng mẹ Đường. "Nếu tôi và Đường Lâm Lang chỉ được chọn một người ở nhà, mấy người sẽ chọn tôi chứ?" Đường Mỹ Linh thoáng thấy hình bóng nhỏ nhắn đang đứng trên lầu, chợt nảy ra một kế. "Cái này…" Mẹ Đường có chút khó xử, hai đứa con gái đều là cốt nhục của bà, chỉ được chọn một không phải quá tàn nhẫn rồi sao?
"Hu hu, tôi biết ngay mà, bà càng thích chị gái ưu tú hơn tôi, loại người bùn nhão trét không lên mặt tường như tôi, mấy người luôn muốn vứt bỏ đúng không? Vậy tôi đây sẽ đi, vĩnh viễn không về nữa ——" Mẹ Đường bị con gái nhỏ làm ồn đến đau não, nhưng không thể không an ủi cô ta. Nói một câu không dễ nghe, Đường Mỹ Linh là một đứa tùy hứng, lúc xúc động lên sẽ không quan tâm bất cứ điều gì, bà cũng sợ con gái vì chuyện này lại gay gắt với gia đình. Trước kia cũng thế, đột nhiên một mình trốn ra khỏi nhà, doạ cho bà và lão Đường sợ chết khiếp, suốt đêm lái xe chạy quanh thành phố tìm người. "Tất nhiên mẹ sẽ chọn Mỹ Linh rồi." Mẹ Đường vuốt ve tóc cô ta, "Con còn nhỏ tuổi, lại không hiểu chuyện, con ở trong nhà thì mẹ mới dễ chăm sóc." Nghe được sự lựa chọn của mẹ Đường, hai mắt Đường Mỹ Linh toả sáng, phảng phất đã thắng được một trận chiến vô cùng gian nan, nở một nụ cười đắc ý với người trên lầu.
"Đường Lâm Lang, nghe rõ chưa, người phải cút chính là cô!" Mẹ Đường bắt đắc dĩ nói, "Mỹ Linh, con đừng có quậy nữa, cái này thì liên quan gì tới chị hai con?" Đường Mỹ Linh níu cánh tay của mẹ mình, tức giận bất bình mà nói, "Mẹ à, bà đừng bị Đường Lâm Lang lừa, Đường Lâm Lang chị ta chỉ làm bộ ngoan ngoãn cho bà vui thôi, chứ thực tế chị ta cực kì tâm cơ ác độc! Hồi nãy chị ta còn uy hiếp tôi nói muốn đuổi tôi ra khỏi Đường gia, để tôi hai bàn tay trắng lưu lạc ngoài đường!" Lần đầu tiên mẹ Đường nghe được những lời như vậy, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, chỉ là nhìn vẻ mặt giận dữ của con gái nhỏ không giống nói láo, bà ngẩng đầu nhìn con gái lớn đang vịn lan can cầu thang đi xuống. "Lâm Lang, lời em con nói là sự thật à?" Lâm Lang vươn ngón tay vén lại tóc mai, hoa tai đá quý đung đưa, nghe mẹ mình hỏi chuyện, hơi kinh ngạc mở to hai mắt, buồn cười nói, "Mẹ, lời nói bậy của em gái mà mẹ cũng tin sao?" Một tay cô gom lấy làn váy dài gấp nếp, chậm rãi đi xuống. Mẹ Đường thấy tư thái ưu nhã như khuê tú thế gia của con gái lớn, trong lòng ngược lại dâng lên sự vui mừng không nói nên lời, trưởng nữ xuất sắc luôn làm nở mặt Đường gia, bởi vậy bà theo bản năng coi những lời Đường Mỹ Linh vừa nói là lời giận dỗi của con nít, vỗ nhẹ tay cô ta, "Được rồi, Mỹ Linh, nói chuyện cũng phải chú ý nặng nhẹ, chị hai cưng con như vậy sao có thể nói ra những lời như thế? Coi như hôm nay mẹ chưa từng nghe gì hết, nhưng nếu có lần sau, mẹ sẽ tức giận." "Mẹ à, rõ ràng Đường Lâm Lang chị ta đang lừa bà! Chị ta đang lừa mấy người đó!" Đường Mỹ Linh tức chết đi được, hận đến nỗi muốn chạy tới xé rách lớp ngụy trang hoàn hảo của Lâm Lang. Người đàn ông trụ cột không nhìn được nữa, ho khan một tiếng. "Mỹ Linh, đừng làm bậy nữa." Tuy nói là chị em ruột, nhưng vui đùa cũng phải có giới hạn, vượt quá mức cũng không tốt chút nào. Mẹ Đường cũng tận tình khuyên nhủ, "Mỹ Linh, hôm qua con đã kết hôn rồi, không còn là con nít nữa, có một số chuyện con nên học theo chị hai con." Bên kia, Từ Thiếu Kiệt đi theo Lâm Lang xuống lầu, vết máu trên khoé miệng và mu bàn tay của cậu đã được lau khô, chỉ để lại vài vết bầm, tóc tai lộn xộn rũ đại trên trán, chặn nửa bên mặt, ánh mắt lãnh khốc, trông nguy hiểm lại mê người. Trái tim của Đường Mỹ Linh đột nhiên loạn nhịp, nhưng sau đó một nỗi không cam lòng ào ạt ập tới. Anh ấy đã xảy ra quan hệ với mình, nhưng trong mắt lúc nào cũng là hình bóng của chị hai, còn vì chị ta mà đánh nhau với Lâm Duy Tĩnh. Rốt cuộc Đường Lâm Lang có chỗ nào tốt? Chẳng lẽ bản thân lại kém hơn chị ta ư? Lúc này cơn tức giận của Đường Mỹ Linh đối với Lâm Lang đã đạt cực đại, hừ lạnh một tiếng, không phục mà nói, "Học theo cái gì? Học theo bản tính hồ li tinh câu dẫn người khác của chị ta sao? Có anh rể còn chưa đủ, đến cả em rể cũng bị câu dẫn xoay vòng vòng, Đường Lâm Lang chị ta không phải là hồ li tinh chuyển thế đó chứ?" "Đường Mỹ Linh, con biết con đang nói gì không?" Cha Đường vốn hơi mỉm cười nhanh chóng thu hồi cảm xúc, mặt không biểu cảm nắm lấy tờ báo bên cạnh, người đàn ông trung niên trước nay luôn ôn hoà, rất ít khi bày sắc mặt với người khác. Có điều, người như vậy lúc giận lên mới thật sự đáng sợ. Mẹ Đường nhanh chóng kéo tay áo con gái nhỏ. Lâm Lang làm bộ suy nghĩ cho em gái, lo lắng mà nói, "Cha, có lẽ Mỹ Linh em ấy đã hiểu lầm gì đó, nên mới nói ra lời như vậy…" Đường Mỹ Linh vốn sắp được mẹ Đường trấn an thành công, chỉ là Lâm Lang vừa mở miệng nháy mắt đã chọc trúng tính xấu của cô ta, nói không hề lựa lời, "Hiểu lầm mẹ nó chứ hiểu lầm! Lâm Duy Tĩnh cũng bò lên giường của cô rồi, cô còn dám nói anh ta không phải người tình của cô? Đồ gái đi*m một chân đạp hai thuyền!" "Chát ——" Cô ta bị tát mạnh một cái. Trên khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu tay màu đỏ. "Cha, ông… đánh tôi?" Cô ta không thể tin bụm mặt. Ngực cha Đường phập phồng lên xuống, tức giận ngập trời, "Đường Mỹ Linh, đừng cho rằng tôi và mẹ cưng cô thì cô có thể vô pháp vô thiên, không tôn trọng chị mình! Cô thử nhìn chuyện tốt cô đã làm từ nhỏ đi, thứ chị mình có, nhất định la lối khóc lóc muốn đòi tới tay, có lần nào chị cô không nhường cô chưa? Vậy mà cô phát rồ dám vũ nhục chị cô với Duy Tĩnh, trong đầu cô chứa toàn thứ gì thế hả?" "Tôi không nói dối!" Đường Mỹ Linh tức giận hét to, nói ra tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không hề suy xét kết cục của mình. "Hôm qua anh rể uống say, đi vào phòng của tôi! Còn Lâm Duy Tĩnh thì cùng Đường Lâm Lang ngủ chung một phòng!" "Nếu tôi nói dối, tôi liền chặt đầu mình xuống cho mấy người làm cầu đá chơi! Trong thoáng chốc, tiếng kim rơi vẫn nghe được. Bàn tay đang giơ lên của cha Đường sững lại giữa không trung. Cùng lúc đó, Lâm Duy Tĩnh từ trên lầu bước xuống, tầm mắt cha mẹ Đường nháy mắt tập trung lên người hắn. Con rể bác sĩ tháo xuống mắt kính, ăn mặc quần áo thường ngày làm cho họ tí nữa không nhận ra. Lâm Duy Tĩnh vai rộng mông nhỏ, là 'giá áo trời sinh', áo lông rộng màu xám nhạt chồng lên người, toả ra hơi thở lười biếng, nếu nói hắn là người mẫu hạng nhất cũng có cả đống người tin. Khi con gái nhỏ dẫn người bạn trai bề ngoài xuất sắc, giá trị con người đứng top đầu đến trước mặt hai người, hai vợ chồng Đường gia thật sự hoảng hốt. Nếu đổi thành con gái lớn họ cũng sẽ không giật mình như vậy. Lâm Duy Tĩnh gật đầu lễ phép với hai bác, cũng không đáp lại lời nói của Đường Mỹ Linh. Ba vị đương sự nhất trí bảo trì trầm mặc. Bởi vậy khí thế của Đường Mỹ Linh càng thêm kiêu ngạo, "Ông nhìn đi, trên mặt với khắp người họ đều có thương tích, chính là bởi vì anh rể thấy Đường Lâm Lang và Lâm Duy tĩnh đi ra từ cùng một phòng, nên hai người mới lao vào đánh nhau! Môi mẹ Đường run run, có chút khó khăn mở miệng, "Lâm Lang… đây là…" "Cô ấy nói dối." Từ Thiếu Kiệt phá vỡ cục diện bế tắc, ôm cơ thể đang run của vợ vào lòng, sắc mặt kiên định mà nói, "Tối hôm qua con luôn ở bên chị ấy, chưa từng rời khỏi nửa bước, suy xét đến vấn đề sức khoẻ của chị, tụi con chỉ làm một lần." Thằng nhãi này còn đúng lúc đỏ mặt. "Lúc sáng chị ấy vẫn còn ngủ, còn con tinh lực có chút dư thừa, vốn định ra ngoài tập thể dục, rồi lại gặp được em rể cũng dậy sớm như con. Em rể nói trước kia cậu ấy từng học đấu vật, con cũng từng tập Karate, nói chuyện một hồi liền muốn luận bàn một chút, sau đó thì thành ra như vậy ——" Cậu có chút bất đắc dĩ chỉ vào vết bầm trên mặt, quay đầu nói với Lâm Duy Tĩnh, "Cậu ra tay cũng tàn nhẫn thật đó." Nhưng khi đưa lưng về phía hai bác, ánh mắt u ám của Từ Thiếu Kiệt như từng đóm ma trơi, "Em rể à, lần sau tôi với cậu quyết thắng bại." "Tùy thời tiếp chiêu." Lâm Duy Tĩnh cúi đầu thoáng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Lang, đôi mắt hơi tối lại. Trong phút chốc, hắn đưa ra một quyết định. Bác sĩ diễn kịch cũng không thua kém Từ thiếu gia. Đầu tiên hắn thừa nhận chuyện hai người đánh nhau, sau đó thành khẩn nói với cha mẹ Đường, "Tối hôm qua tiểu sư muội cũng tới, con có nói chuyện với em ấy một lúc, hẳn là Mỹ Linh bắt gặp nên mới có oán khí với con, cả đêm không chịu nói với con câu nào. Con nghĩ dù sao cũng kết hôn, giận dỗi như vậy cũng không tốt, nhưng đây là lần đầu con yêu đương nên cũng không biết phải làm cách nào, con liền đi nói những chuyện này cho chị Lâm Lang, dù sao chị ấy cũng là chị của Mỹ Linh, có thể giúp con tìm ra giải pháp." Hắn thở dài một hơi, "Có lẽ vì vậy nên Mỹ Linh mới hiểu lầm." Lâm Duy Tĩnh vén lên vài lọn tóc mái che khuất đôi mắt, ngón tay còn trắng hơn cả gương mặt, như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ tảng băng, "Thành thật xin lỗi, Mỹ Linh, lần sau anh sẽ chú ý." Hai người đàn ông vừa nãy còn đánh nhau chết sống, giờ lại giống như đã thành giao một hiệp nghị nào đó. Sự kết hợp hoàn hảo làm cha mẹ Đường nháy mắt tin ngay. Càng chủ yếu chính là mức độ đáng tin của Đường Mỹ Linh quá thấp, thường xuyên thích làm xằng làm bậy, nói xấu hãm hại chị gái cũng không phải lần đầu. Đường Mỹ Linh lúc đầu sửng sốt, sau đó tức giận đến run người. Quá không biết ngượng rồi. Một người là chồng cô ta, một người là anh rể từng có một đêm phong lưu với cô ta, cô ta cứ nghĩ ít nhất sẽ có một người đứng về phía mình, nhưng trên thực tế, toàn bộ bọn họ đều chọn thiên vị chị gái! Kể cả phải nói dối trắng trợn! Mẹ Đường phản ứng khác với cô ta, lập tức vỗ ngực thở phào một hơi. Sau khi bà lấy lại tinh thần không nhịn được véo một cái vào cánh tay con gái nhỏ, quát lớn, "Mỹ Linh, dù con có đang tức giận Duy Tĩnh đi nữa cũng không thể tùy tiện nói bậy, lỡ như bị người ta xuyên tạc thật thì làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này, chẳng bao giờ để người khác yên tâm!" "Mẹ à, bà cũng không tin tôi?" Vẻ mặt Đường Mỹ Linh khiếp sợ, cảm thấy bản thân bị toàn thế giới phản bội, đỏ mắt hất tay mẹ Đường ra, bản thân lại vì đứng không vững ngã uỵch xuống đất. Mẹ Đường kinh hô một tiếng, còn Lâm Lang thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, duỗi tay kéo lại cánh tay của Đường Mỹ Linh, kéo cô ta dậy. "Sao thế? Mới có chút đồ ăn khai vị thôi mà em đã khó chịu rồi? Em gái à, trò chơi chỉ mới bắt đầu, em cũng đừng chết dễ dàng thế nhé." "Bằng không trò chơi sẽ hết vui." Lâm Lang kề sát vào tai cô ta, tiếng cười thấp đến nỗi không thể nghe thấy. Cơ thể Đường Mỹ Linh cứng đờ. Cô ta vùng vẫy điên cuồng, Lâm Lang bị cô ta đẩy ra, lại thuận thế ngã về phía sau, sắc mặt kinh hoảng. "Lâm Lang!" Từ Thiếu Kiệt lập tức tiến tới đỡ được cô, "Chị không sao chứ?" Lâm Lang kinh hồn chưa định, "Không, không sao." "Đường Mỹ Linh, cô quậy đủ chưa!" Từ Thiếu Kiệt hận đến nỗi muốn bóp chết cô ta, nhưng đang đứng trước mặt cha mẹ vợ nên phải cố đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, "Một lần là trùng hợp, chẳng lẽ lần thứ hai cũng là vậy hả? Có phải cô muốn biến chị gái mình trở nên tàn phế thì cô mới thoải mái đúng không? Tôi mặc kệ cô có phải là em gái của vợ tôi không, tôi hôm nay nói lại lần cuối, nếu cô còn dám làm tổn thương chị ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" Cậu ôm Lâm Lang lên lầu. Đường Mỹ Linh cứ thế bị cậu ta thoá mạ một trận, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, vốn định giải thích, nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của mọi người, trái tim lạnh đi phân nửa. "Mấy ngày này đừng đến trường dạy học, cô ở nhà suy ngẫm lại đi, đừng dạy mấy thứ lung tung trong đầu cô cho học sinh." Sắc mặt cha Đường âm trầm như nước. Mẹ Đường cũng thở dài, "Mỹ Linh à, con thật làm cho mẹ thất vọng…" Ông chồng bác sĩ của cô ta lại giữ im lặng. Nơi này là nhà của cô ta, là nơi cô ta sống suốt 26 năm trời, Đường Mỹ Linh lại bỗng dưng sinh ra một nỗi sợ hãi, muốn thoát khỏi nơi đây. Không biết tại sao, cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn người trên lầu. Hai tay Lâm Lang ôm lấy cổ của người đàn ông, chôn mặt vào ngực cậu ta, Đường Mỹ Linh loáng thoáng thấy được ý cười bên môi cô. Đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]