Toàn bộ bên trong hạt đều rỗng. Bên trong chỉ có chất lỏng và con trùng trong đó. Giống một cái kén của trùng hơn. Con trùng ngọ nguậy trong chất lỏng nhìn có chút kinh tởm. Linh Quỳnh đổ một hạt trong lọ sứ ra cắt, không có chất lỏng trong đó mà ngược lại là có tấm lưới như mạng nhện. Có một con trùng nhỏ trong mạng nhện, cơ thể dường như đã khô héo.
Linh Quỳnh nhìn Lạc Trần Y: "Nếu nguồn gốc của hoa Vĩnh Sinh và Tình hoa giống nhau, thì bên trong hạt giống của hoa Vĩnh Sinh chắc cũng là con trùng này." Lạc Trần Y đã từng nói lúc đầu hạt giống này chỉ ở trên cổ tay, sau đó mới từ từ di chuyển đến vị trí của trái tim. Làm sao hạt giống bình thường có thể di chuyển được. Nhưng nếu là một con trùng sống thì lại không nhất định. Lạc Trần Y hít một hơi nhìn con trùng khô trên bàn: "Nó còn sống sao?" "Chắc vậy." Khương Mạn nói, tưới máu cho nó trong vòng ba ngày. Hẳn đó là yếu tố để đánh thức con trùng này. Lạc Trần Y: "Đây rốt cuộc... là thứ gì ..." Linh Quỳnh cũng không biết. Nhưng chuyện về Tình hoa và hoa Vĩnh Sinh thì sẽ luôn có người biết. Linh Quỳnh cảm thấy nàng có thể nghe ngóng được chút ít. ... Linh Quỳnh đợi Lạc Trần Y ngủ say rồi mới trở về phòng mình.
Vừa đi vào, nàng liền phát hiện có gì đó không ổn, khóe mắt liếc về phía cửa sổ. Có một bóng đen đang đứng bên cửa sổ, nửa người ẩn trong bóng tối, im lặng giống như một bóng ma. "Khương Mạn?" Khương Mạn nghiến răng: "Lá gan của ngươi thật lớn, còn dám công khai xuất hiện ở đây." "Bởi vì ta không thể sống ở nơi hoang vu." Linh Quỳnh đóng cửa lại: "Ngươi làm ta sợ muốn chết. " "..." Nhìn bộ dạng của ngươi đi, ngươi sợ hãi chỗ nào! ? "Trả lại hạt giống cho ta!" Khương Mạn đuổi tới đây chỉ để lấy lại hạt giống. Nàng ta vốn dĩ đã định quên đi, nhưng ai mà biết được rằng con ả này còn chạy đi hái những hạt còn tươi. Chuyện này sao có thể nhịn! Linh Quỳnh: "Ngươi có biết nguồn gốc của những hạt giống này không?" "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Khương Mạn không muốn nói nhảm với nàng: "Trả lại hạt giống cho ta!"
Linh Quỳnh rót hai ly trà, đặt một ly ở phía đối diện: "Vậy ngươi có biết những hạt giống này hình thành như thế nào không?" Khương Mạn: "Đương nhiên ta biết." "Nói chuyện không?" Khương Mạn tàn nhẫn lên giọng: " Ai muốn nói chuyện với ngươi, mau trả lại hạt giống cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí." Linh Quỳnh: "Đừng dữ như vậy chứ, có thể ngươi sẽ muốn nói chuyện?" "..." Có ma mới muốn nói chuyện với ngươi! Linh Quỳnh chống cằm, nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết trong hạt giống này có trùng hay không?" ... Năm phút sau, Khương Mạn đen mặt ngồi xuống phía đối diện. Tất nhiên nàng ta không biết trong hạt giống có trùng. Ai mà đm khi không rảnh rỗi mở hạt giống ra xem bên trong có gì. Trên thực tế Khương Mạn tình cờ mới có được hạt giống Tình hoa, nó không thể sinh trưởng bình thường trong đất, cần người. Thế nhưng bình thường Tình hoa có hạn sử dụng, có người một tháng, có người một năm, dài nhất cũng không quá mười năm. Khương Mạn dùng cách này gạt người mục đích cũng không phải là thành toàn cho người khác. Nàng ta chỉ muốn cho hoa sinh trưởng, thu hoạch hạt giống. Tình hoa cần được ân cần chăm sóc trong cơ thể trong thời gian nhất định không thể lấy nó ra. Khi đến thời điểm thích hợp, nó có thể chôn được nó vào trong đất , rất nhanh là nó sẽ nhanh chóng sinh trưởng. Hạt giống sẽ di chuyển trong cơ thể, Khương Mạn cũng không xác định được ở đâu. Còn những cái thi thể bị chia năm xẻ bảy kia.... "Nghe nói có một loại Tình hoa có thể khiến đối phương thích mình cả đời không đổi ý." Khương Mạn muốn loại Tình hoa đó. Nhưng nàng ta đã trồng nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy qua lần nào. Tất cả đều là Tình hoa bình thường. Khương Mạn không có suy nghĩ đến cách trồng Tình hoa có gì bất thường, nàng chỉ muốn tìm thứ mình cần. Vì vậy những gì hôm nay Linh Quỳnh nói cũng là lần đầu tiên Khương Mạn được nghe. Khương Mạn: "Nhìn những thứ này ta lại liên tưởng tới cổ trùng ở ngoại vực." Linh Quỳnh: "Cổ trùng ?" Khương Mạn: "Ngoại vực có rất nhiều vu nữ, họ đều nuôi cổ trùng. Ta nghe nói hạt giống Tình hoa cũng là do truyền vào từ ngoại vực. Nếu là cổ trùng thì cũng không có gì kì lạ." Linh Quỳnh gật đầu tán đồng: "Có lý." Có thể khiến cho người ta dễ dàng yêu người khác không khó đối với cổ trùng. Mà những con trùng này rất giống cổ trùng. Nếu như là cổ trùng thì... hóa giải sẽ không quá khó. Linh Quỳnh đảo mắt hai lần, hỏi: "Ngươi có biết hoa Vĩnh Sinh không ?" Khương Mạn: "Có nghe qua." Linh Quỳnh: "Hoa Vĩnh Sinh có thể giúp con người bảo trì tuổi thọ, giữ mãi thanh xuân, ngươi có muốn không ?" Khương Mạn híp mắt, hỏi: "Ngươi chê ta xấu ?" Linh Quỳnh lập tức nói rõ lập trường của mình: "Ta cũng không có nói, là do bên ngoài đồn thổi." Khương Mạn cười một tiếng: "Vẻ bề ngoài chỉ là bề ngoài. Tình hoa thì khác, mặc kệ ngươi có ra sao thì nó cũng sẽ khiến người ta một lòng với ngươi, thế thì ta cần gì phải quan tâm đến da thịt." Linh Quỳnh yên lặng giơ ngón cái: "Thế ngươi có biết gì về hoa Vĩnh Sinh không ?" "Hoa Vĩnh Sinh và Tình hoa được truyền vào cùng nhau. Nhưng mà hoa Vĩnh Sinh rất ít, hoa được truyền lại càng ít, hầu như không tìm được." Linh Quỳnh đột nhiên cắt ngang: "Bởi vì không tìm được nên ngươi mới không tìm hoa Vĩnh Sinh phải không ?" "..." Khương Mạn hung dữ trừng nàng. Linh Quỳnh nháy mắt cười vô tội: "Ngươi tiếp tục, tiếp tục." Tình hoa và hoa Vĩnh Sinh sinh trưởng giống nhau, đều cần người tới săn sóc ân cần. Tuy nhiên nghe nói hoa Vĩnh Sinh yêu cầu khắc nghiệt hơn. Không phải ai cũng có thể khiến nó mọc, còn cao quý hơn Tình hoa, cho dù có ra hoa cũng không chắc sẽ kết quả. Linh Quỳnh thấy Khương Mạn dừng lại: "Hết rồi ?" "Hết rồi." Trong lúc nàng ta xem tư liệu về Tình hoa cũng mới xem qua một ít về nó. Bởi vì biết không có khả năng tìm thấy hoa Vĩnh Sinh nên nàng ta cũng không tốn nhiều tâm tư đi tìm hiểu. Linh Quỳnh suy tư chốc lát: "Hạt giống Tình hoa có thể lấy ra không?" Hạt giống của Tình hoa có thể lấy ra thì hạt giống của hoa Vĩnh Sinh có lẽ cũng có thể lấy... Khương Mạn: "Không, một khi đã ở trong thân thể thì sẽ không bao giờ được lấy ra được, trừ khi chết đi. " Linh Quỳnh: "..." Con yêu không thể chết được. Linh Quỳnh và Khương Mạn trò chuyện một lúc, nàng ta cũng đã quên luôn mục đích tới đây là gì. Suýt chút nữa bị Linh Quỳnh tiễn đi. Khi nàng ta đi tới bên cửa sổ thì mới kịp phản ứng lại: "Trả lại hạt giống cho ta !!" Suýt nữa bị diễn xuất của nhỏ này lừa. Linh Quỳnh đè hai tay xuống, ý bảo nàng ta nói nhỏ lại: "Ngươi không phải có nhiều như vậy sao, cho ta mượn vài hạt nghiên cứu một chút, không chừng lại có thể tìm ra hạt giống Tình hoa mà ngươi muốn." Khương Mạn nghi ngờ: "Ngươi ?" Linh Quỳnh nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, trong việc nghiên cứu hoa cỏ thì ta rất chuyên nghiệp." "..." Tin ngươi cái rắm! Khương Mạn không quá tin tưởng đưa hạt giống cho Linh Quỳnh, vừa định động thủ cướp về, lại thoáng nhìn qua cửa sổ. Một đám người đã lặng yên bao vây khách điếm lại hết ở bên dưới. Khương Mạn: "..." Người của Võ Lâm minh giáo ! Sao bọn họ cứ âm hồn bất tán, là đã để ý đến mình rồi sao? Khương Mạn nhớ rõ lần trước ở Hắc Phong Nhai, người của Võ Lâm minh giáo cũng không xuất hiện, tại sao bây giờ lại bám theo nàng ta không tha ? Vì người của Võ Lâm minh giáo tới nên Khương Mạn cũng không có thời gian đòi Linh Quỳnh lấy lại hạt giống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]