Chương trước
Chương sau
Mắt thấy Vân Họa sắp thua tới nơi, từ sau tấm rèm phòng bếp một cái xẻng cơm bay ra.
Cái xẻng cơm đúng lúc đánh trúng vào đầu gối tên lông mày chữ nhất.
Đầu gối của lông mày chữ nhất bị đánh trúng, đau đến mức quỳ trên mặt đất.
Vân Họa lập tức xoay chuyển thế trận, dùng cùi chỏ đánh vào bụng của lông mày chữ nhất, thân hình linh hoạt uốn cong, di chuyển về phía sau, dùng cùi chỏ đánh mạnh vào phần gáy của hắn ta.

Lông mày chữ nhất phản ứng rất nhanh.
Vào lúc Vân Họa sắp đánh trúng mình thì trong chớp mắt đã tránh đi, đồng thời xoay người bắt được cẳng chân của Vân Họa.
Hai người ngay lập tức lăn trên mặt đất.
...
"Giáo chủ, người cảm thấy ai sẽ thắng?"
Linh Quỳnh đang xem kịch vui vẻ, Tiểu Lục đương nhiên cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác, mở ra hình thức xem kịch.
Bọn họ chỉ là khách trọ bình phàm.
Bà chủ đánh nhau thì liên quan gì đến bọn họ chứ.
Linh Quỳnh: "Ngươi có muốn đánh cược với ta không?"
"... Giáo chủ, đánh bạc không tốt đâu." Tiểu Lục khuyên nhủ: "Phải làm người tốt. Giáo chủ, người nói xem, người cảm thấy ai sẽ thắng?"
Vừa rồi có người giúp đỡ Vân Họa, nhưng người kia cũng không lộ mặt.
Bây giờ vẫn phải dựa vào bản thân Vân Họa.
"Ta cảm thấy..."

Vân Họa bị lông mày chữ nhất đè xuống đất, hắn ta bóp cổ Vân Họa, ác độc mắng: "Đồ đàn bà thối!"
Ánh mắt Linh Quỳnh nhìn về phía nhà bếp ở đằng sau.
Bên kia có người đi ra, tốc độ rất nhanh, đá một cước vào cằm nam nhân lông mày chữ nhất.
Tiếng cằm trật khớp vang lên, Linh Quỳnh ở phía trên cũng nghe được rõ ràng.
Lông mày chữ nhất che cái cằm lại, phun ra một ngụm máu, mơ hồ có thể thấy được bên trong hàm răng.
Đám tiểu đệ hắn mang tới cùng nhau tiến lên.
"Đại ca!"
"Đại ca, ngươi không sao chứ?"
Lông mày chữ nhất nhổ ra một ngụm máu, đẩy người bên cạnh một cái, hét lớn: "Lên."
...
Lông mày chữ nhất còn tưởng rằng cái tên tới giúp đỡ kia lợi hại bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ được cái vẻ bề ngoài, không có tí kinh nghiệm đánh nhau nào.
Vân Họa và người kia đều bị người ta bắt được.

"Cũng chỉ đến thế mà thôi." Lông mày chữ nhất lau vết máu trên khóe miệng: "Vừa rồi chẳng qua là dựa vào đánh lén, ta còn tưởng rằng là có chút tài năng cơ đấy."
Vân Họa lo lắng: "Ngươi thả hắn ra! ! Chuyện này không liên quan đến hắn! "
Lông mày chữ nhất liếc mắt nhìn Vân Họa, lại nhìn người bên cạnh.
Nhìn qua thì tuổi cũng không lớn, nhưng mang theo mặt nạ không nhìn rõ mặt.
Lông mày chữ nhất duỗi tay ra muốn lấy mặt nạ ra, đối phương tránh tay của hắn, cắn chặt hàm răng, không để cho bản thân lộ ra sự sợ hãi.
"Ồ!" Lông mày chữ nhất túm lấy y phục của hắn: "Hôm nay lão tử muốn xem xem con đàn bà này đang che giấu cái loại nam nhân gì."
"Này."
Thanh âm thanh thúy truyền xuống từ trên lầu.
Lông mày chữ nhất ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy Linh Quỳnh, dáng dấp còn đẹp hơn bà cô này mấy phần.
Nhưng mà đám người bên cạnh nàng nhìn qua cũng không phải dạng dễ trêu chọc.
Bọn họ không có ý tứ muốn xem vào chuyện của người khác, hắn tự nhiên cũng không cần phải trêu chọc bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, tiểu cô nương lại lên tiếng...
Con mắt của lông mày chữ nhất nheo lại: "Sao hả, ngươi muốn ra mặt cho bọn chúng sao?"
Linh Quỳnh không trả lời lông mày chữ nhất, mà lại nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Lục: "Ta cảm thấy hắn sẽ thắng."
Tiểu Lục: "???"
Linh Quỳnh chống vào lan can, nhảy xuống, làn váy tung bay trong không trung tạo ra đường cong xinh đẹp.
Mũi chân của nàng giẫm lên cái bàn bị đổ trong đại sảnh, nhẹ nhàng như bươm bướm, rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt của Linh Quỳnh đảo qua lông mày chữ nhất, dừng một lúc: "Tốt nhất là ngươi hãy bỏ tay ra."
Giọng nói của tiểu cô nương nhẹ nhàng mềm nhũn, không mang theo một chút lực uy hiếp nào. Trên mặt còn mang theo ý cười, giống như chỉ là thuận miệng nói vậy.
Nhưng đáy lòng của lông mày chữ nhất không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh, cái tay đang nắm áo của Lạc Trần Y cũng buông lỏng.
Chẳng mấy chốc, hắn đã cảm thấy không thích hợp.
"Ngươi kêu lão tử buông ra thì lão tử phải buông sao?"
Lông mày chữ nhất nói xong lại nắm chặt vạt áo của Lạc Trần Y.
Một giây sau, mu bàn tay của hắn đau xót, toàn bộ cánh tay dường như cũng bị tê dại.
Ngay sau đó dưới đũng quần của hắn đột nhiên đau xót, vội vàng ôm lấy nơi nào đó, lùi về phía sau mấy bước.
Linh Quỳnh thu hồi chân, váy hơi lay động, sắc mặt của nàng vẫn bình thường, còn lộ ra mấy phần đáng yêu nhu thuận, giống như người vừa đá không phải là nàng.
Lông mày chữ nhất chỉ Linh Quỳnh, sắc mặt trắng bệch: "Ngươi... Ngươi..."
"Ta đã nhắc nhở ngươi rồi." Ai bảo ngươi không nghe!
Đáy lòng của lông mày chữ nhất từ từ bốc lên lửa giận, cắn răng chỉ huy mấy tên tay sai: "Lên, lên hết cho ta! !"
Linh Quỳnh: "Tiểu Lục."
Tiểu Lục lập tức dẫn người lao xuống từ trên lầu: "Làm cái gì làm cái gì!"
Đã quen làm "thổ phỉ", khí thế lúc này so với bên lông mày chữ nhất mạnh hơn không ít.
Bọn họ đẩy lông mày chữ nhất ra, đỡ lấy Lạc Trần Y, bao vây ở bên trong.
"Đại ca, bọn họ nhiều người như vậy..." Đám người này nhìn qua... không giống đám lưu manh trong thành.
Mà vừa rồi nữ nhân này cũng quá độc ác rồi. Bọn họ đều cảm giác lành lạnh ở đũng quần.
"Phế vật! !" Lông mày chữ nhất tức giận mắng: "Các ngươi là ai, biết ông đây là ai không?"
Linh Quỳnh khoanh tay, giọng điệu bình thản: "Không biết, sao nào?"
"..." Lông mày chữ nhất nhìn số lượng người, cắn răng: "Các ngươi cứ đợi đấy. Chúng ta đi!"
"Đứng lại."
Lông mày chữ nhất: "Làm sao, hối hận rồi à?"
Giọng nói của Linh Quỳnh nhẹ nhàng chậm rãi, nhìn thẳng vào ánh mắt của lông mày chữ nhất, khóe miệng hơi cong: "Không phải, ta chỉ muốn nói mấy câu với ngươi."
...
Lông mày chữ nhất mang người rời đi, rất nhanh từng tiếng la vang lên từ bên ngoài.
"Lưu manh!"
"Buồn nôn quá!"
"Mau đánh bọn hắn! !"
"Mẹ ơi, tại sao bọn họ lại không mặc quần áo? !"
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào, bên trong lại là một mảnh hỗn độn, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Linh Quỳnh xoay người làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đến trước mặt Lạc Trần Y: "Ngươi không sao chứ?"
Lạc Trần Y đưa tay đỡ mặt nạ: "Không có việc gì, cảm ơn ngươi."
Ngữ khí vừa lễ phép lại xa cách.
Linh Quỳnh bất đắc dĩ: "Tại sao ngươi lại làm đầu bếp ở chỗ này."
Muốn trách cũng chỉ có thể trách nguyên chủ đào hôn.
Nếu không đào hôn, thì chuyện đâu có khó như vậy.
"Không ... Không liên quan đến ngươi." Lạc Trần Y xoay người thu dọn đồ vật trên đất.
Linh Quỳnh giữ chặt hắn. Phản ứng của Lạc Trần Y rất lớn, hắn hất tay nàng ra. Cổ tay của Linh Quỳnh đụng vào ngăn tủ bên cạnh.
Tiểu Lục khiếp sợ nhìn Lạc Trần Y. Cho dù người là thiếu minh chủ, nhưng thế này cũng quá mức rồi!
Giáo chủ đừng xé xác hắn! !
Lạc Trần Y nghe thấy "đông" một tiếng, mi tâm hơi giật, hắn chỉ muốn hất nàng ra, không có muốn...
Linh Quỳnh nắm lấy cổ tay, tầm mắt hơi hạ xuống: "Ta biết ngươi tức giận, nhưng mà không sao, ban đầu cũng là ta làm sai trước, ta sẽ chờ tới lúc ngươi không còn tức giận."
Lúc đầu Lạc Trần Y còn muốn hỏi nàng có sao không, nghe thấy lời này, thần sắc lại hơi đổi, xoay người đi vào trong bếp.
"Giáo chủ...."
Tiểu Lục cẩn thận dè dặt gọi một tiếng.
"Đau đau đau...." Nước mắt của Linh Quỳnh rơi như mưa, trong hốc mắt đều là những giọt nước mắt ủy khuất: "Vì sao ta lại xui xẻo như vậy! !"
"..."
Tiểu Lục cố gắng không phun tào, tranh thủ thời gian sai người mang đồ tới băng bó cho Linh Quỳnh.
Vân Họa đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, lúc này có chút lúng túng hỏi: "Cái kia, ngươi biết Trần Y à?"
Linh Quỳnh nghẹn nước mắt trở về: "Ngươi gọi hắn là gì?"
Hốc mắt Linh Quỳnh có chút đỏ, lúc này đôi mắt mở to nhìn Vân Họa, dáng vẻ ủy khuất này giống như là nàng ta làm nàng khóc vậy.
Vân Họa nuốt một ngụm nước bọt: "Trần.... Y?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.