Trong căn phòng lạnh lẽo, một nữ nhân đang nhanh chóng lấy đồ đạc trên kệ vào rương.
Xung quang thỉnh thoảng lại rung chuyển.
Đá vụn và tro bụi rơi đầy đất.
Nữ nhân đóng rương lại, ôm nó đi đến cửa.
Ầm ầm ---
Rầm –
Không gian trước mặt nữ nhân đột nhiên sụp đổ, đá vụn từ phía trên rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố sâu.
Nữ nhân bị ép lui về phòng.
"Khụ khụ ..."
Căn phòng tràn ngập khói bụi, có bóng người chậm rãi đứng lên, che miệng ho khan.
"Khụ khụ...."
Linh Quỳnh chống tảng đá nhảy ra ngoài, kéo tay Lạc Trần Y cùng ra.
"Đây là đâu?" Lạc Trần Y che miệng, phòng thủ từ từ đi vào.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ người đứng trước mặt hắn.
"Không biết..."
Hai người còn chưa đứng vững đã có một đạo kình phong từ phía trước đánh tới.
Linh Quỳnh đẩy Lạc Trần Y ra, đạo kình phong sượt qua hai người, đánh vào tảng đá.
Tảng đá tan nát trong nháy mắt.
"Áaaa!"
Âm thanh bén nhọn vang lên từ phía sau, nữ tử quát lớn.
Khói bụi dần tan hết, Linh Quỳnh nhìn sang bên kia.
Một nữ tử đứng ở đó, tóc thưa thớt lộn xộn xõa sau lưng, trong ngực ôm một cái rương rất lớn.
Nữ tử mặc quần áo màu đen, vạt áo vừa dài vừa lớn, uốn lượn trên mặt đất, nhìn như quỷ mị.
Gương mặt gầy gò, hốc mắt lõm sâu, hai tròng mắt giống như hạt châu được đính ở bên trong, lúc nào cũng có thể rơi ra.
"Nói mau."
Linh Quỳnh bị dọa tới mức lùi về sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-10-van-li-do-phai-khac-kim/989338/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.