Chương trước
Chương sau
Linh Quỳnh từ bên ngoài trở về, biểu ca và Mộ Tiểu Nghiên đang ăn cơm ở phía dưới.
Hai người không biết đang nói gì, bầu không khí nhìn qua không đúng lắm, hốc mắt Mộ Tiểu Nghiên đỏ lên, nhìn có vẻ rất oan ức.
Linh Quỳnh tiến vào, Mộ Tiểu Nghiên liền bật khóc bỏ chạy lên lầu.
"..." Trò gì đây? "Biểu ca?"
Biểu ca lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết Mộ Tiểu Nghiên làm cái gì.
Vừa rồi nàng ta đi xuống, đột nhiên nói vài câu khó hiểu.
Lại nói phụ thân mình không ở bên cạnh, trên thực tế ở trong phủ cũng chịu nhiều tủi thân vân vân.
Biểu ca cũng là ăn nhờ ở đậu, có lẽ Mộ Tiểu Nghiên cảm thấy nói như vậy, có thể khiến cho hắn ta sinh lòng đồng cảm, đứng dưới góc độ của nàng ta mà suy nghĩ.


Nếu như trước đó biểu ca không nghe Linh Quỳnh nói, vậy thì hắn ta quả đúng là có khả năng cảm thấy Mộ Tiểu Nghiên chịu oan ức.
Biểu ca nhớ kỹ lời dặn dò của Linh Quỳnh, may mà còn an ủi đôi ba câu.
Sau đó Linh Quỳnh trở về.
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, ngồi xuống ăn.
Biểu ca dặn dò nàng ăn nhiều một chút, giống như một bà lão, nói không ngừng.
Linh Quỳnh đột nhiên ngắt lời: "Biểu ca, Lạc Trần Y thật sự rất xấu sao?"
Lúc ấy sao nàng lại không liếc mắt một cái chứ!
Nhưng... Hẳn là cũng không đến nỗi.
Dù sao cái trò này vẫn còn muốn lừa gạt người ta khắc mà.
Biểu ca sửng sốt một chút, lắc đầu, nói: "Không biết, nhưng nghe nói hắn vẫn luôn đeo mặt nạ, hẳn là có khác với người thường."
Linh Quỳnh đăm chiêu cắn đũa.
"Muội đột nhiên hỏi cái này để làm gì?"
Từ sau khi nàng đào hôn, dượng đã phái người đến Võ Lâm minh giáo đưa thư, hôn sự này đã hủy bỏ.

"Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút thôi." Linh Quỳnh lắc đầu: "Ăn cơm, ăn cơm. "
Biểu ca nhìn nàng vài lần, luôn cảm thấy nàng có hơi không thích hợp.
...
Hắc Phong Nhai.
Lúc Linh Quỳnh đến Hắc Phong Nhai, nơi này đã đánh nhau, thương vong cả hai bên nhìn qua đều rất trầm trọng.
Người từ khắp nơi chạy tới cũng không nói nhảm, trực tiếp xông lên, gia nhập cuộc chiến.
Biểu ca bảo Linh Quỳnh ở bên ngoài nơi an toàn, hắn ta mang theo người đi tiếp ứng cho Mộ phụ.
Linh Quỳnh tìm một chỗ lên núi.
"Tiểu thư, Mộ Tiểu Nghiên kia đi theo phía sau chúng ta." Giáo chúng đến nhắc nhở Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh: "Để nàng ta theo đi."
Giáo chúng: "..."
Đường Linh Quỳnh lên núi không có người, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chém gϊếŧ xa xa.
"Giáo chủ, chúng ta đi lên làm gì vậy hả!" Càng đi lên, giáo chúng càng rụt rè.

Họ lên đó để làm gì!
"Các ngươi chờ ở chỗ này đi." Linh Quỳnh để người lại tại chỗ, một mình nàng đi lên.
Mộ Tiểu Nghiên đi theo Linh Quỳnh suốt cả đường, thấy nàng vừa đi vừa nghỉ, tư thế du sơn ngoạn thủy, trong lòng tràn đầy hoài nghi.
Nàng ta đang làm gì vậy?
Người phía trước đánh hăng hái như vậy, nàng ta còn dám ở chỗ này du sơn ngoạn thủy?
Hơn nữa...
Tại sao những người đó gọi nàng ấy là Giáo chủ?
Xào xào -
Phía trên bụi cỏ đột nhiên nhào ra một người, cả người đầy máu, đụng phải Linh Quỳnh, đối phương rõ ràng sửng sốt.
Người này hẳn là đối tượng bị bao vây lần này.
Đoán chừng là tình huống phía trên không tốt, chạy xuống núi từ nơi này.
"Mời." Trước khi đối phương kịp phản ứng, Linh Quỳnh nghiêng người, làm một động tác mời.
"???"
Đối phương chần chờ, cẩn thận dịch xuống phía dưới, ánh mắt cảnh giác.
Vẻ mặt Linh Quỳnh nhu thuận, nhìn qua cực kỳ vô hại, không có bất kỳ uy hiếp nào.
Ngay sau khi hắn đi tới bên người Linh Quỳnh, đột nhiên giơ kiếm trong tay lên, vung về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh: "!!!"
Không, đại huynh đệ, cần gì phải làm vậy! !
...
Mộ Tiểu Nghiên trốn trong bụi cỏ, nhìn Linh Quỳnh than thở kéo người nọ vào bụi cỏ bên cạnh.
Đám người đi xa, Mộ Tiểu Nghiên tiến lên thăm dò mạch đập của người nọ.
Một lúc lâu sau, Mộ Tiểu Nghiên nghẹn ngào nuốt nước miếng.
Mộ Tiểu Trọng này đã làm chuyện gì vậy?
Vừa rồi vậy mà nàng ta thấy người này tự mình đâm mình...
Kể từ lúc nàng trở lại, nàng đã trở nên cô cùng kỳ lạ.
Mộ Tiểu Nghiên nhìn về phía đường Linh Quỳnh đi, cắn răng, vẫn đi theo.
Người gặp ở trên dần dần nhiều hơn.
Có người của Hắc Phong Nhai, cũng có đệ tử các phái đến vây quét.
Linh Quỳnh không xung đột với họ, tránh bọn họ mà đi.
Mộ Tiểu Nghiên phát hiện bọn họ càng ngày càng đi sâu vào, có lẽ đã đến vị trí trung tâm sào huyệt của người ta.
Mộ Tiểu Nghiên thấy Linh Quỳnh còn muốn đi vào bên trong, rốt cuộc nàng ta cũng sợ hãi.
Với công phu mèo cào của nàng, nếu như đi vào sào huyệt của người ta vậy còn có thể chạy thoát sao?
Ánh mắt Mộ Tiểu Nghiên đảo một vòng, thoáng nhìn phía trước có một đám người mặc y phục của Hắc Phong Nhai, vội vàng đi sang một hướng, nhất thời tính toán trong lòng.
Nếu nàng ấy chết ở đây...
Dù sao cũng là do tự nàng đi lên.
Đến lúc đó không trách ai được.
Đáy lòng Mộ Tiểu Nghiên có chủ ý, lập tức hành động, làm kinh động đám người kia, định dẫn đến bên chỗ Linh Quỳnh bên kia.
Nhưng mà Mộ Tiểu Nghiên quá tập trung vào đám người này, đến khi nàng ta đi tìm tung tích của Linh Quỳnh, thì đâu còn ai nữa đâu mà tìm.
"!!"
Phía trước rõ ràng là ngõ cụt!
Nàng ta đâu?
Người của Hắc Phong Nhai đã đuổi theo, Mộ Tiểu Nghiên không để ý đến những thứ này, vội vàng chạy sang bên cạnh.
"Ở bên kia, bắt lấy nó!"
"Đừng để ả chạy."
...
Linh Quỳnh chờ đám người đuổi theo Mộ Tiểu Nghiên kia rời đi, mới từ chỗ tối đi ra, giật khóe miệng khẽ "chậc" một tiếng.
Đấu với ba ba, ngươi còn non và xanh lắm.
Linh Quỳnh rời đi theo hướng ngược lại, trên đường đi bắt được một người của Hắc Phong Nhai, thay quần áo của bọn họ.
Các kiến trúc của Hắc Phong Nhai hầu hết nằm trong đá, có một bộ phận nhô lên ở ngoài vách đá.
Lúc này đa số người ở bên ngoài phòng địch, bên trong không có người.
Linh Quỳnh đi trên một hành lang, hai bên dùng đầu lâu làm đèn dầu thắp lên trang trí.
Ầm ầm ——
Dưới chân bỗng nhiên lắc lư, thân thể Linh Quỳnh loạng choạng, đụng vào vách đá bên cạnh.
Trên đỉnh đầu có đá vụn rơi xuống, nơi này hình như sắp sụp đổ.
Sâu trong hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn, từ xa đến gần.
Linh Quỳnh thấy người phía trước kia, hơi nhướng mày, lúc đối phương chạy tới, một tay chặn người lại, rẽ qua chỗ ngoặt bên cạnh.
Đối phương kinh hãi, theo bản năng dùng vũ khí trong tay đâm về phía Linh Quỳnh.
"Là ta." Linh Quỳnh đè thấp giọng, "Mộ Tiểu Trọng. "
Động tác của Lạc Trần Y hơi dừng lại, đao xẹt qua bên hông Linh Quỳnh, cắm vào trong nham thạch phía sau.
Con đao cực kỳ sắc bén, đá bị đâm vào tựa như bọt biển.
Quần áo bên hông Linh Quỳnh bị xước, làn da dính vào mũi đao lạnh lẽo sắc bén.
Nàng ấn cánh môi Lạc Trần Y, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Nơi này chật hẹp, hai người áp sát rất gần nhau, có thể cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của nhau.
Tiếng bước chân hỗn loạn chạy qua hành lang, bên ngoài dần dần trở nên yên tĩnh.
Lạc Trần Y đột nhiên lui về phía sau, hơi cắn cánh môi một chút: "Ngươi... Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hắn vẫn đeo mặt nạ bạc trắng như trước, lộ ra một đôi mắt đen nhánh như mực, khóe môi mím thành một đường, cằm căng cứng.
Linh Quỳnh cúi đầu nhìn quần áo của mình, hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lạc Trần Y lui về phía sau, "Ta còn có việc, phải đi..."
Linh Quỳnh tiện tay thắt một cái nút thắt ở bên hông, "Bên ngoài toàn là người, ngươi đi ra ngoài sẽ bị bọn họ phát hiện. "
Lạc Trần Y: "..."
Lạc Trần Y nhìn ra bên ngoài một cái, lập tức rụt người về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.