Chương trước
Chương sau
Tới buổi tối, Thịnh Minh Tuế mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Chỗ này của hắn không có phòng dư....
"Không sao đâu ca ca, em không ngại."
"....."
Nhưng hắn để ý!
Linh Quỳnh: "Cho dù lúc em ở trạng thái linh hồn, ca ca cũng có thể chạm vào em, không phải chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi sao? Bây giờ với lúc trước thì khác gì nhau đâu!"
Đối với Thịnh Minh Tuế mà nói là cảm giác không như nhau.

Linh Quỳnh mới không thèm nghe mấy vấn đề vớ vẩn này, chiếm luôn giường không cho hắn đi.
Cuối cùng Thịnh Minh Tuế vẫn phải nằm xuống, tiểu cô nương chủ động lăn vào lồng ngực hắn, thoải mái dễ chịu tìm vị trí nằm.
"Tiểu Vũ, người nhà của em...."
Hắn chưa từng nghe cô nói đến chuyện này.
"Em không có người nhà." Linh Quỳnh nói: "Nếu không sao em mất tích lâu như thế vẫn chưa có người nào tìm em."
Nguyên chủ là một đứa trẻ mồ côi, cũng không có bạn bè gì, hơn nữa còn là một người quái gở.
Lúc Phương Tạ Thủ chọn người, rõ ràng đã điều tra qua bối cảnh. Một người không có liên quan đến ai cho dù có mất tích cũng sẽ không có ai tìm.
Trái tim Thịnh Minh Tuế hơi thắt lại, sờ đầu cô: "Về sau anh chính là người nhà của em."
"Ừ."
.....
Có lẽ là Linh Quỳnh và hắn không có liên quan với những cái đó nữa nên Thịnh Minh Tuế cũng không còn thấy những thứ không sạch sẽ.

Thịnh Minh Tuế đi đến nhà thầy, nói chuyện của Phạm Nguyên với ông.
Bởi vì Phạm Nguyên là trường hợp đặc biệt, người ngoài giới tạm thời vẫn chưa có tin tức nào.
Thầy nghe xong, sững sờ một lúc.
Cuối cùng để Thịnh Minh Tuế đi trước, ông cần yên tĩnh một mình.
Thịnh Minh Tuế hiểu được tâm trạng của thầy, rời đi trước.
Phải qua vài ngày sau thầy giáo mới gọi cho Thịnh Minh Tuế, để hắn đi qua đó một chuyến.
Lúc Thịnh Minh Tuế đi giải quyết việc này, Linh Quỳnh đang cò kè mặc cả với người của Huyền Môn về việc —— bán Hồn chuông.
Thứ kia vô dụng với cô, đương nhiên là có thể bán lấy tiền thì phải bán lấy tiền.
Không có tiền thì không nuôi nổi con yêu.
Người của Huyền Môn thật ra cũng không thiếu tiền, nhưng Linh Quỳnh ra giá quả thật có hơi quá cao.
"Giá cả này của tôi làm sao mà cao, đây là chuông bình thường sao?"

"Bạch tiểu thư, cô đừng lay nó, cô buông... buông, chúng ta từ từ nói chuyện."
"...."
Lắc lắc cũng sẽ không có sao.
Chuyện Hồn chuông quan trọng, món đồ này không phải là đồ bình thường.
Cho nên cuối cùng sau khi bọn họ thương lượng, mấy môn phái cùng góp tiền mua.
Đối với chuyện ai mua thì Linh Quỳnh không có hứng thú, trả tiền là được rồi.
"Cái này tặng các người." Linh Quỳnh cũng hào phóng, lấy quyển sách kia làm quà tặng cho bọn họ.
Hồn chuông đặt ở một chỗ rất dễ dàng gặp chuyện.
Bọn họ quyết định chia nhau ra giữ, mỗi môn phái giữ một miếng đồng thau.
Về phần quyển sách kia thì bọn họ thay phiên nhau bảo quản.
"Đúng rồi, tình huống cái mộ kia như thế nào rồi?"
Người tiễn Linh Quỳnh ra chính là Khô Mộc đạo trưởng, hắn nói: "Cổ mổ kia thuộc về một quốc gia cổ rất thần bí, trước kia đã đào được một ít đồ nhưng mà sự hiểu biết của giới khảo cổ với nó vẫn quá ít, lần này phát hiện được cổ mộ kia chắc là có thể tìm được không ít đồ."
Bởi vì cổ mộ vừa mới được phát hiện, cho nên bây giờ có rất ít tư liệu.
"Đúng rồi lúc trước các người đi lên cái sân khấu kia như thế nào?"
Đã lâu như vậy mà bọn họ vẫn chưa tìm được cách để đi lên.
"Hồn chuông." Linh Quỳnh cười một cái: "Mang nó theo là có thể đi lên, một miếng nhỏ cũng được."
Khô Mộc đạo trưởng chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Linh Quỳnh cầm một khoản tiền lớn rời đi, trước tiên đi tìm một nơi tiêu xài vui sướng một phen.
Thịnh Minh Tuế về đến nhà không thấy nhìn cô, gọi điện thoại hỏi cô đang ở đâu rồi vội vội vàng vàng chạy đến.
"Ca ca, chỗ này."
Linh Quỳnh vừa nhìn thấy Thịnh Minh Tuế thì lập tức vẫy tay với hắn.
Thịnh Minh Tuế bước vào từ ngoài cửa hàng: "Sao em lại chạy xa một mình như vậy?"
Trước kia Linh Quỳnh không thể cách hắn quá xa, bất cứ khi nào hắn cũng có thể thấy cô.
Bây giờ Linh Quỳnh có thể rời khỏi hắn rất xa, không nhìn thấy cô, hắn sẽ nhớ cô.
"Từ bên Huyền Môn ra, vừa vặn chỗ này gần đây nên tới thôi." Linh Quỳnh múc một thìa kem đưa qua: "Ca ca nếm thử một ít đi."
Thịnh Minh Tuế không thích ăn cái này, nhưng cũng không nỡ từ chối.
"Ngọt không?"
Thịnh Minh Tuế: "Ngọt"
"Em càng ngọt hơn, ca ca có muốn nếm thử một chút không?"
"....."
Nói ba câu thì hai câu không đứng đắn!
Thịnh Minh Tuế chuyển qua chủ đề khác, nói chuyện phiếm với cô câu được câu không.
"Ca ca, em đi toilet."
"Ừ."
Linh Quỳnh ra khỏi toilet, ở bên ngoài có mấy nữ sinh chỉ trỏ về hướng Thịnh Minh Tuế.
"Đẹp trai quá!"
"Hình như người ta có bạn gái rồi."
"Ai...."
"Hình như tôi nghe thấy cô ấy gọi anh ấy là ca ca, có phải là em gái không?"
Linh Quỳnh né qua các cô ấy để quay về.
"Được rồi?"
Linh Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, đi thôi."
Thịnh Minh Tuế xách đống túi lung tung của Linh Quỳnh, Linh Quỳnh chủ động xách giúp hắn một ít.
"Anh xách cho, đưa cho anh."
"Nhưng mà ca ca phải dắt em." Linh Quỳnh chìa tay mình qua.
"...."
Thịnh Minh Tuế bất đắc dĩ gập ngón tay gõ lên mũi tiểu cô nương, cầm tay cô đi ra khỏi cửa hàng.
Mấy nữ sinh nói nhỏ bên kia, lập tức tan nát cõi lòng.
Anh em nhà nào mà mười ngón tay xen vào nhau chứ.
Rõ ràng người ta là người yêu.
....
Tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa, cuộc sống của Thịnh Minh Tuế và Linh Quỳnh dường như trở nên đơn giản hơn.
Ngoài vẽ tranh, Thịnh Minh Tuế còn cùng ra ngoài dạo phố với Linh Quỳnh, trở thành công cụ xách đồ cho cô.
Cũng không biết cô lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy.
Cũng không thấy cô đi làm việc để kiếm tiền....
Tuy nhiên Thịnh Minh Tuế cũng không chán ghét cuộc sống như vậy.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ?" Thịnh Minh Tuế ở trong phòng vẽ tranh gọi cô.
"Ca ca, làm gì?"
"Em giúp anh lấy một ít màu trắng đến đây."
Linh Quỳnh đi đến phòng Thịnh Minh Tuế cất màu, lấy đồ qua.
"Em còn tưởng ca ca nhớ em, kết quả là sai em làm việc." Linh Quỳnh thở phì phò đưa thuốc màu cho hắn.
Nhớ năm đó, làm gì có ai dám sai bảo cô làm việc chứ!
Thịnh Minh Tuế cười hôn cô: "Nhớ em"
"Năm phút đồng hồ."
Thịnh Minh Tuế nói một tiếng được.
"Bẩn, đừng ngồi."
"Em không ngại." Linh Quỳnh trực tiếp ngồi vào lòng hắn, vòng qua cổ hắn.
"Không phải em rất thích bộ váy này sao? Dơ hết rồi...."
"Em vẫn thích ca ca hơn."
Cuối cùng Linh Quỳnh cầm khay màu giúp hắn, Thịnh Minh Tuế ôm cô vẽ tranh.
Linh Quỳnh rất im lặng, thỉnh thoảng Thịnh Minh Tuế liếc cô một cái: "Nếu chán thì có thể không cần giúp anh."
"Ở cùng với ca ca không chán."
Thịnh Minh Tuế nhớ đến lần đầu tiên cô nói câu này, dường như mới xảy ra gần đây......
"Ca ca, hình như anh không vẽ người."
Tất cả các tác phẩm của Thịnh Minh Tuế đều không vẽ người.
"Vẽ lòng người khó, anh không vẽ."
"À."
Thịnh Minh Tuế vẽ xong thì trời bên ngoài đã tối.
Hắn cử động bả vai cứng ngắc của mình, cúi đầu nhìn xuống tiểu cô nương đang ngủ trong lòng mình. Đùi Thịnh Minh Tuế hơi tê, để Linh Quỳnh đổi hướng, chờ lúc sau mới ôm cô đứng dậy.
Thịnh Minh Tuế ôm cô quay về phòng, quần áo trên người dính không ít thuốc màu.
Hắn có chút do dự, cuối cùng vẫn thay áo ngủ, muốn đánh thức cô: "Tiểu Vũ, thay quần áo rồi ngủ tiếp."
Linh Quỳnh bĩu môi thì thầm một tiếng: "Ca ca thay đi."
Thịnh Minh Tuế: "...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.