Đêm lạnh như nước, trăng tĩnh trên cao.
Cả thành phố đang chìm trong giấc ngủ say, thỉnh thoảng trên những con phố truyền ra tiếng bước chân vội vã từ những người làm ca tối.
Những người vô gia cư nằm co ro bên góc phố, những con mèo hoang từ trong các bụi cây rậm rạp chui ra tìm kiếm thức ăn.
Bóng dáng quỷ mị như có như không đi lại trên đường phố, hình như mèo hoang cảm nhận được nụ, lạnh sống lưng phát ra tiếng kêu chói tai.
Người qua đường bị dọa giật mình, quay đầu nhìn lại.
Mèo hoang nhanh như chớp chui vào bụi cây, biến mất.
Người qua đường nhìn quanh bốn phía, rảo bước rời đi.
Cái bóng quỷ mị ấy lại xuất hiện dưới đèn đường, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng người qua đường kia.
"A---"
Tiếng kêu ngắn ngủi biến mất ở góc phố lúc nửa đêm.
. . .
Phạm Nguyên kéo người kia tới góc tường hẻo lánh, vừa định động thủ thì một tấm bùa đã đánh tới từ trong bóng tối .
Sức mạnh của tấm bùa khiến hắn sợ hãi, Phạm Nguyên không còn cách nào khác đành phải buông tha người trên mặt đất.
Có người âm thầm bước ra.
Phạm Nguyên chưa từng thấy qua người này, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây là một kẻ nguy hiểm.
Hắn quay đầu muốn bỏ chạy nhưng người kia còn nhanh hơn, tiến lên ngăn cản hắn.
Phạm Nguyên muốn dùng bàn tay quỷ của hắn ngăn cản, nhưng người nọ không hề sợ hãi chút nào, trái lại còn bắt lấy cánh tay của hắn.
Cổ tay bị bóp chặt, Phạm Nguyên đau đớn, trong con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-10-van-li-do-phai-khac-kim/989319/chuong-306.html