Khô Mộc trưởng lão tìm thấy trong phòng ngủ của lão tiên sinh một tấm bùa.
Vậy mà tấm bùa này lại giống y hệt với tấm phù của bọn Linh Quỳnh trước kia.
Thịnh Minh Tuế và Linh Quỳnh liếc nhau một cái.
Thật sự là Phạm Nguyên ư?
Khô Mộc trưởng lão biết tấm bùa kia, liền nói:
"Hai người đã nghe qua bùa cải mệnh bao giờ chưa?"
Linh Quỳnh khoanh tay: "Chỉ bằng một tấm bùa mà có thể thay đổi vận mệnh sao?"
Khô Mộc trưởng lão lắc đầu: "Tấm phù này không đến mức thay đổi vận mệnh nhưng nó có thể trộm bất cứ thứ gì."
Bạch Tấn: "Thứ gì?"
Khô Mộc trưởng lão nhìn hắn,nói: "Số mệnh, tuổi thọ, tiền tài... đều có thể trộm được."
Mà nếu có thể trộm những thứ này thì cũng đã có thể gián tiếp cải mệnh.
Linh Quỳnh nghĩ tới tấm bài "Bàn tay của quỷ"kia.
Bàn tay của quỷ bao phủ bầu trời toàn thành phố kia có lẽ không phải chỉ tất cả mọi người trong thành phố.
Mà chỉ nói tới một số người.
Bởi vì một hình ảnh không thể thể hiện hết, nên nó đơn giản hiện ra hình ảnh khoa trương này.
Suy nghĩ của Linh Quỳnh chợt lóe: "Là thiên phú!"
Mọi người cùng nhìn về phía nàng.
"Hắn đã trộm đi thiên phú."Linh Quỳnh nói: "Thiên phú hội họa."
Cốt truyện cũng đã nói, sau này danh tiếng Phạm Nguyên bất chợt vang xa.
Dựa theo thầy của Thịnh Minh Tuế nói thì nếu Phạm Nguyên kiên trì sẽ có thành tựu.
Hắn không có cái loại thiên phú làm người trước mắt sáng ngời này.
Chỉ có thể dựa vào thời gian để lắng đọng, tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-10-van-li-do-phai-khac-kim/989318/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.