Chương trước
Chương sau
Khô Mộc trưởng lão tìm thấy trong phòng ngủ của lão tiên sinh một tấm bùa.
Vậy mà tấm bùa này lại giống y hệt với tấm phù của bọn Linh Quỳnh trước kia.
Thịnh Minh Tuế và Linh Quỳnh liếc nhau một cái.
Thật sự là Phạm Nguyên ư?
Khô Mộc trưởng lão biết tấm bùa kia, liền nói:
"Hai người đã nghe qua bùa cải mệnh bao giờ chưa?"
Linh Quỳnh khoanh tay: "Chỉ bằng một tấm bùa mà có thể thay đổi vận mệnh sao?"
Khô Mộc trưởng lão lắc đầu: "Tấm phù này không đến mức thay đổi vận mệnh nhưng nó có thể trộm bất cứ thứ gì."
Bạch Tấn: "Thứ gì?"
Khô Mộc trưởng lão nhìn hắn,nói: "Số mệnh, tuổi thọ, tiền tài... đều có thể trộm được."
Mà nếu có thể trộm những thứ này thì cũng đã có thể gián tiếp cải mệnh.


Linh Quỳnh nghĩ tới tấm bài "Bàn tay của quỷ"kia.
Bàn tay của quỷ bao phủ bầu trời toàn thành phố kia có lẽ không phải chỉ tất cả mọi người trong thành phố.
Mà chỉ nói tới một số người.
Bởi vì một hình ảnh không thể thể hiện hết, nên nó đơn giản hiện ra hình ảnh khoa trương này.
Suy nghĩ của Linh Quỳnh chợt lóe: "Là thiên phú!"
Mọi người cùng nhìn về phía nàng.
"Hắn đã trộm đi thiên phú."Linh Quỳnh nói: "Thiên phú hội họa."
Cốt truyện cũng đã nói, sau này danh tiếng Phạm Nguyên bất chợt vang xa.
Dựa theo thầy của Thịnh Minh Tuế nói thì nếu Phạm Nguyên kiên trì sẽ có thành tựu.
Hắn không có cái loại thiên phú làm người trước mắt sáng ngời này.
Chỉ có thể dựa vào thời gian để lắng đọng, tích góp lại.
Nhưng mà danh tiếng Phạm Nguyên lại vang xa nhanh như vậy.
Liên hệ với manh mối đã có hiện tại, vô cùng có khả năng là hắn ăn cắp thiên phú của người khác.

"Lúc trước anh đã cảm thấy hắn tranh của hắn có chút không thích hợp......"
Thịnh Minh Tuế sau khi nghe Linh Quỳnh nói vậy, chợt hiểu ra chỗ nào không đúng.
"Bức tranh này có phong cách của người khác."
"Các người đang nói tới ai?"Bạch Tấn nghe nửa ngày cũng không hiểu hai người đang nói ai.
Thịnh Minh Tuế:"Phạm Nguyên."
Bạch Tấn không biết tới cái tên xa lạ này.
Khô Mộc đạo trưởng tất nhiên cũng không biết được.
Linh Quỳnh không có hứng thú giới thiệu Phạm Nguyên là ai, cho nên Thịnh Minh Tuế phải giới thiệu.
Thịnh Minh Tuế tận mắt thấy Phạm Nguyên đưa cho thầy tấm bùa kia, còn bỏ gì đó vào trong nước.
Khô Mộc đạo trưởng hình dung lại thân hình và đặc điểm mà ông đã thấy, dường như khớp với Phạm Nguyên
"Nhưng mà hắn không có thân thủ tốt như vậy..."
"Nếu như hắn có thể trộm được thiên phú hội họa thì cũng có thể trộm được thiên phú khác." Khô Mộc đạo trưởng nói: "Không có gì đáng ngạc nhiên."

Khô Mộc đạo trưởng nói là nói như vậy nhưng nội tâm vẫn còn nghi ngờ. Phạm Nguyên có năng lực mạnh như vậy sao?
Thủ đoạn trộm thiên phú này chắc chỉ có thể sử dụng một hai lần...
Thịnh Minh Tuế : "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Lạm dụng thuật của Huyền môn."
Khô Mộc đạo trưởng: "Chuyện này sẽ giao cho người bên Huyền môn đi thăm dò."
Lần đầu tiên Thịnh Minh Tuế nghe thấy còn có thứ như hiệp hội Huyền môn.
Đương nhiên Linh Quỳnh không thể để cho người của Huyền Môn đi thăm dò được, cô phải tìm được Phạm Nguyên trước, lấy được mảnh đồng thau trước.
Món đồ chơi kia đoán chừng là thứ đạo cụ mấu chốt để cô có thể quay lại thân thể, trước tiên phải cướp được tới tay mới được.
Còn Phương Tạ Thủ...
Nghĩ đến Phương Tạ Thủ, Linh Quỳnh đuổi theo Khô Mộc đạo trưởng, bắt đầu cáo trạng.
Cô không tìm ra Phương Tạ Thủ được, chẳng lẽ toàn bộ Huyền môn cũng tìm không được.
Người nhiều sức lực lớn, những lời này không phải chỉ nói chơi đâu.
"Phương pháp sống lại là cấm thuật." Khô Mộc đạo trưởng: "Cô chắc chắn?"
Linh Quỳnh chỉ mình:"Chẳng lẽ tôi còn không phải là nhân chứng sống?"
"..."Khô Mộc đạo trưởng: "Cô nói người kia tên gì?"
"Phương Tạ Thủ."
"Phương...Hắn xuất thân từ môn phái nào?"
"Làm sao tôi biết được, nhưng hắn là người duy nhất sống sót trong môn phái của mình."
"Chuyện này tôi sẽ đi thăm dò, cô... trở về với tôi trước đã."
"Không được, tôi phải đi tìm cơ thể của tôi, nếu không thì chân thân tôi không trở về được."
Khô Mộc đạo trưởng không thuyết phục được cô, cô là sinh hồn,lại không phạm tội, càng không thể sử dụng các phương thức đối phó với linh thể để đối phó với cô.
Cho nên cuối cùng Khô Mộc đạo trưởng chỉ có thể thả cô rời đi.
...
Phạm Nguyên không lấy lại được lá bùa, có chút lo lắng.
Nhưng ngẫm lại ngày đó, hắn không bị nhìn thấy chính diện, có chút an tâm.
Chỉ cần không có biết hắn là ai thì chắc chắn sẽ không có ai tra được tới hắn.
Nhưng rất nhanh hắn đã biết mình nghĩ lầm rồi.
Người của Huyền môn đang tra hắn.
Phạm Nguyên không dám cứng đối cứng với những người đó, nên hắn chạy trước.
Hắn trốn ở một quán trọ, ngày nào cũng bọc kín mít ra ra vào vào, ánh mắt nhìn người khác còn có một cổ lệ khí.
Chủ quán trọ thấy hắn rất đáng nghi, không thể không báo cảnh sát.
Phạm Nguyên buộc phải rời quán trọ, tìm một tòa nhà đổ nát không ai thèm tới.
Lúc này hắn đang ngồi hút thuốc, vứt tàn thuốc khắp sàn nhà.
Hắn căn bản cũng không muốn lão già kia chết, nhưng ai bảo vận may của lão quá kém...
Ngày đó hắn muốn đi thu hồi lá bùa kia, miễn cho bị người khác phát hiện.
Ai biết được vẫn bị người ta phát hiện.
Bây giờ còn bị theo dõi, điều tra khắp nơi.
Đáng lẽ không phải là như vậy...
Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Phạm Nguyên vén ống tay áo lên, cánh tay phải là một màu xám xanh, phần trên dày đặc kinh mạch y như vỏ cây.
Đôi tay này hoàn toàn không phải là của con người.
Phạm Nguyên cầm lấy tàn thuốc, trực tiếp ấn vào cánh tay.
[Xì xì] Mặc dù âm thanh phát ra nhưng Phạm Nguyên lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
"Không phải mi đã đồng ý với ta, sẽ giúp ta trở nên lớn mạnh, giẫm đạp thiên hạ dưới chân hay sao? Vì sao, vì sao bây giờ lại thành ra thế này?"
Trên mu bàn tay lộ ra một đôi mắt, tiếp theo là miệng.
Nó nói: "Là do cậu hành sự không cẩn thận, không thể trách ta được."
Phạm Nguyên cầm lấy chính cánh tay hắn "Mi phải giúp ta!!"
Cặp mắt lóe lên sự tham lam: "Cậu hãy đi tìm người đi, trước hết phải để cho ta khôi phục một phần thực lực, ta sẽ chỉ dẫn cho cậu."
"Không..."
"Vậy thì cậu chỉ có thể ngồi đây chờ bọn họ đuổi tới." Giọng nói kia cười nhạt "Thứ mà cậu sử dụng là cấm thuật, là thứ mà người Huyền Môn căm ghét nhất, bọn họ chắc chắn sẽ đuổi theo cậu không chết không thôi."
"...Đều là do...do mi dụ dỗ ta."
Tất cả đều tại thứ quỷ quái này.
Là nó...
Chính nó đã hại hắn thành cái dạng này.
"Là do ngươi không vượt qua nổi dụ dỗ, lúc đó cậu và sư đệ của cậu đều ở đấy, nhưng chỉ có cậu nghe thấy và trả lời ta, là du͙ƈ vọиɠ trong nội tâm cậu đánh thức ta."
Thanh âm kia nói tiếp : "Huống hồ ngươi đã gϊếŧ chết một người,còn sợ gì nữa."
"..."
"Nhanh lên, muộn thêm phút nào cậu lại càng nguy hiểm phút đó."
...
Phạm Nguyên mất tích, không chỉ Linh Quỳnh không tìm thấy hắn mà cả Huyền môn cũng không tìm được."
Thế nhưng lại có án mạng xảy ra ở vùng ngoại ô.
Người chết rất kỳ quái,kinh động tới người của Huyền Môn.
Sau khi Linh Quỳnh nghe tin, người chết kia có thể có liên quan tới Phạm Nguyên.
Nhưng bây giờ chẳng ai biết Phạm Nguyên ở nơi nào.
Linh Quỳnh cảm giác khắp nơi đều là ngõ cụt,mỗi lần có đầu mối,giây tiếp theo đều sẽ bị gãy mất.
Trò chơi nát!!!
"Không thể để cho cô dựa vào não sao ?
Dính vào chuyện của con yêu, sao lại đắt như vậy !!
[Tình yêu, chúng ta là trò chơi khắc kim,chúng ta không cần não.] Lấp Lánh nhấn mạnh cốt lõi của trò chơi.
"..."
Linh quỳnh mắng nửa ngày, cuối cùng vẫn chỉ có thể thỏa hiệp, keo kiệt bủn xỉn lấy tiền ra khắc kim.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.