Tôi đã ngủ tận hai ngày.
Khi ý thức dần rõ ràng, tôi nhìn thấy ba đang ngồi bên cạnh lo lắng nhìn tôi. Ông ấy cầm bàn tay tôi lên, dịu dàng xoa xoa vài cái như đang dỗ dành đứa con nít.
Tôi chớp nhẹ mi mắt.
" Con tỉnh rồi hả?" Giọng ba tôi cất lên, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa vui mừng.
Tôi cố gắng nghiêng đầu nhìn sang phía của ông, nhếch khóe môi lên cười một cái.
Sau đó, tôi gật đầu, mắt lại bắt đầu chậm rãi khép lại. Cơn buồn ngủ vẫn còn chưa tha cho tôi thì phải?
" Mẹ nó đâu, Phi nó tỉnh rồi!"
Bên tai tôi lúc này vẫn còn văng vẳng giọng nói của ba, đang khẩn trương kêu mẹ. Nằm thêm một chốc nữa, khi tỉnh dậy hẳn thì trời đã sụp tối.
Trong phòng lúc này cũng không còn ai nữa.
Tôi chập choạng ngồi dậy, vô tình đụng phải vết thương ở phía sau lưng liền chau mày, kêu khẽ một tiếng.
Liếc nhìn vào bên trong áo, trước ngực tôi có vài vết roi còn đỏ đỏ, nhưng khô lại rồi. Tôi nhìn bọn nó đến chăm chú, một lúc sau mới hoàn hồn.
Nhìn ra ngoài cửa, tôi phát hiện mẹ tiến vào cùng với một mâm thức ăn trên tay. Khi nhìn thấy bóng dáng của mẹ, tôi chợt nhớ về ngày hôm đó.
Hai chân đột nhiên lùi vào giấu kín trong chăn, hai bàn tay tôi cũng giấu kín trong chăn.
Thật sự, tôi vẫn còn rất sợ.
Mẹ đi đến đặt xuống bàn mâm thức ăn, sau đó vuốt mái tóc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000112/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.