Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này của Như. Gương mặt mọi ngày trông xinh xắn đáng yêu muốn chết, bây giờ chỉ toàn nghe mùi nguy hiểm rình rập.
Theo Như nói là có quà tặng cho tôi làm tôi cũng hồi hộp hóng hớt chết đi được. Nhìn Như đi đến tủ quần áo, cậu ấy chầm chậm mở ra, lôi từ trong đấy ra một cái túi màu đen huyền bí.
Vì nhịn không được một bụng tò mò, tôi nhướn người tới hỏi:
" Trong đó có gì thế?"
Như đặt cái túi màu đen đó xuống đất, sau kéo tay tôi ngồi xích lại gần. Hai đứa chụm hai đầu lại nhìn thật là mờ ám.
Giả như, giả như mà mẹ của Như thình lình lên phòng rồi nhìn thấy cảnh này chắc hẳn là nghĩ tôi là một đứa biến thái chuẩn bị làm gì con gái người ta mất rồi.
Ấy, tôi quên mất, cửa phòng đã khóa lại rồi mà... 囧
Nghĩ vẩn vơ vài khắc, tôi lại dời tầm mắt đến chiếc túi màu đen mà Như đặt trên sàn nhà.
Như lúc này đưa tay vào trong túi, còn bày đặt ngước mắt nhìn tôi, cười bí hiểm nữa.
Tôi cắn môi, lòng nhấp nhổm, " Mau lấy ra đi mà. Tớ hóng chết đi được!"
Như nhìn biểu cảm trên mặt tôi chẳng hiểu sao lại cười khình khịch làm tôi nhất thời nhíu mày.
Sau vài màn vờ vịt ngầu lòi của Như thì quà của tôi cũng được phơi bày trước ánh sáng.
Khi nhìn thấy những thứ đó, đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn. Hai mắt lại không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000092/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.