Nhìn thấy bóng chị Thư vừa lướt qua, tôi lập tức đóng sầm cửa lại. Bên ngoài, tôi không biết chị ấy có nghi ngờ gì không, chỉ là bước chân chị ấy dừng lại trước cửa phòng tôi khá lâu.
Tôi đứng dựa cả lưng vào cửa, chẳng hiểu vì sao lại không dám thở quá mạnh nữa. Nhắm mắt lại, tôi đếm nhẩm trong miệng vài con số, sau đó cúi xuống nhìn ngạch cửa.
Cái bóng đen đã biến mất rồi.
Tôi ôm lấy ngực, thở ra một tiếng.
Tôi nhớ rõ ban nãy chị Thư đã rời khỏi nhà rồi, không hiểu lý do gì lại quay về vào đúng lúc này nữa. Ngước mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là sáu giờ rồi.
Lại quay đầu ra phía cửa, tôi mở hé một chút nhìn xung quanh, vẫn còn nghe thấy giọng chị Thư ở trong phòng ngủ.
Có lẽ tôi nên đợi một chút nữa vậy.
Đi đến bàn học ngồi xuống, tôi buồn chán nghịch nghịch mấy thỏi son hình con mèo kia, lâu lâu lại mở nắp, thoa nhẹ lên môi một chút nữa. Những thỏi son này vừa có màu rất đẹp, lại còn có mùi thơm nữa.
Vươn lưỡi liếm qua môi một chút, ừm, hình như còn có vị ngọt ngọt nữa.
Ai, tôi thích mấy thỏi son này quá đi mất!!
Nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào bức tranh mà hôm nọ tôi đã vẽ. Bây giờ thì tôi nhớ ra hình ảnh cô gái bận chiếc đầm màu trắng là xuất hiện từ đâu rồi.
Để xem nào.
Giấc mơ hôm đó là tôi biến thành một cô gái bận chiếc đầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000086/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.