Đại Đình bỗng dưng hỏi thẳng tôi như vậy làm cho tôi có chút mù mờ không rõ lắm. Đôi mắt hơi nheo lại đánh giá cậu con trai cao lớn đối diện, tôi cố gắng nhớ về hình dáng nhóc con hiếu thắng lúc xưa.
Lúc này Như cũng đã chặn lại cái hành động hóa rồ lên của Đại Đình bằng cách kéo tên nhóc ấy ra khỏi một khoảng rồi bảo:
" Em làm cái gì thế hả? Hỏi thì cũng từ từ thôi chứ!"
Đại Đình dường như nhận ra hành động của mình có chút sổ sàng nên mới tiu nghỉu cúi thấp đầu:
" Em xin lỗi nha. Nhưng mà...anh có phải là người đó không? Trước kia chúng ta không gặp nhau thường xuyên nên em không rõ. Hôm nay nhìn anh lâu một chút mới nhận ra được."
Như cũng đảo mắt nhìn tôi, nghi hoặc hỏi, " Ý à, có phải không?"
Tôi đã nhớ ra xong rồi nhưng trong lòng vẫn còn vài thắc mắc cỏn con. Khóe môi cong nhẹ lên, tôi gật đầu một cái cho Đại Đình nó vui một chút đã.
" Ừm, đúng rồi. Trước kia Ý có cứu một nhóc con đá banh ngoài đường."
Hai mắt Đại Đình sáng rực, lập tức bay lại ôm tôi thật chặt. Chưa bao giờ hai chúng tôi gần gũi như thế này cả, cho nên mới không nhận ra được sức lực của tên nhóc kia phải gọi là khủng đến cỡ nào.
Ôm một cái liền muốn đem tất cả xương cốt của tôi nghiền ra.
" Không ngờ là anh đó, không ngờ luôn! Cảm ơn a--- ách."
Thằng bé còn đang cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999869/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.