Tan tầm buổi chiều, trong lúc tôi đang soạn đồ thì Nguyện lại tìm cớ mà bước vào phòng thêm lần nữa.
Ngày hôm nay tôi chạm mặt anh ấy hơi nhiều rồi không phải sao? Trong khi đó ca anh ấy thường làm là vào buổi tối cơ.
Nhìn người nọ thản nhiên đi đến hộc tủ của mình, mở ra lấy túi xách đeo lên vai rồi đóng sập lại một tiếng. Ánh mắt cũng tự động di chuyển qua bên trái, tựa như có nhiều lời muốn nói nhưng chẳng thèm nói câu nào.
Tôi soạn xong đồ, đeo túi lên vai rồi nhìn anh mà hỏi:
" Anh chuyển ca rồi sao?"
" Câu này tôi hỏi em mới đúng chứ?"
Chợt nhận ra chính mình đã chuyển từ ca tối lên ca trưa mà không lý do rõ ràng, ít nhất với Nguyện thì tôi chẳng có nói gì cả. Vì chuyện đổi ca chỉ cần thưa với cô chủ thôi mà.
Bị anh hỏi ngược lại, tôi chỉ khẽ nhún vai, không thèm thắc mắc chuyện ca làm của anh nữa. Lúc tôi ngồi phịch xuống cái ghế gần đó để lấy thời khóa biểu ngày mai ra xem thử, coi có giờ kiểm tra không.
Lúc này Nguyện mới đi đến gần chỗ bàn gỗ, hơi khom người liếc mắt nhìn qua thời khóa biểu của tôi rồi nhíu mày nói:
" Buổi tối em không kẹt lịch học, sao phải đổi thành ca trưa vậy?"
Nghe giọng anh, tôi liền thu lại thời khóa biểu, ngước mặt cố gắng tỏ ra bình thản.
" Buổi tối em học thêm bên ngoài mà. Em học thêm môn Anh ấy."
Nguyện nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999810/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.