Chương trước
Chương sau

Editor: Đào Tử

___________________________

"Lôi Nhã Đình?" Chu Thuần An chần chờ nói, "Tiền bối, hay tôi nói chuyện này cho sư phụ với Thiên sư liên minh biết?"

Bùi Diệp lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Chu Thuần An.

"Tạm thời đừng, bọn lệ quỷ kia tai mắt linh thông cực, vừa có động tĩnh nhỏ đã chạy mất dép, tôi hoài nghi Thiên sư liên minh có tai mắt của bọn chúng. Cậu chớ cảm thấy tôi nói không hay—— Thiên sư là người cũng phải nuôi sống gia đình, chỉ cần là người sẽ phải đối mặt với dụ hoặc công danh lợi lộc, định lực thiên sư ở phương diện này không hơn người thường là bao. Vấn đề này tôi sẽ trực tiếp nói với Phong Đô Đại Đế."

Lôi Nhã Đình là đầu mối duy nhất bên ngoài.

Một khi địch nhân toàn diện thu mình ẩn nấp, manh mối sẽ đoạn mất sạch.

Bùi Diệp không dám hứa chắc mình có thể phá vỡ âm mưu lệ quỷ, càng không biết manh mối tiếp theo ở đâu, cô không đánh cược nổi.

"Tiền bối đang hoài nghi Thiên sư liên minh bị lệ quỷ thẩm thấu rồi?"

Bùi Diệp nói, "Sở dĩ bí mật là bí mật vì ít người biết chuyện. Thiên sư liên minh nhiều người khó giữ bí mật, ai dám cam đoan không sơ hở."

Chu Thuần An ngừng một chút.

"Vậy tiền bối nói cho chúng tôi biết —— "

Bùi Diệp cười nói, "Tôi tin tưởng ánh mắt mình nên nói cho cậu. Đan Sư là người vô tội bị cuốn vào, cô ấy có quyền biết chuyện. Lui mười ngàn bước mà nói, dù tôi có nhìn lầm người dẫn đến Phong Đô và Thiên sư liên minh bị thương, có ảnh hưởng gì đến tôi?"

Sao cô phải nhúng tay và mấy chuyện rối rắm ấy?

Vì công đức ban thưởng của trò chơi chó chết này chứ sao.

Không thông quan phó bản trò chơi, nhận ban thưởng không hoàn mỹ, cùng lắm là chứng OCD tái phát không tổn hại đến lợi ích của cô.

"Tiền bối đã nói vậy, tôi sẽ cố gắng giữ kín bí mật. Đương nhiên nếu Phong Đô đem tin tức lộ cho sư phụ tôi hay những người khác trong Thiên sư liên minh, tôi không còn cách nào." Chu Thuần An dứt lời, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, "Tiền bối vừa nói —— Phong Đô Đại Đế?"

Tuy là án trọng yếu, nhưng trực tiếp vượt qua bảy mươi hai ti tìm Phong Đô Đại Đế, U minh chi chủ. . .

Chu Thuần An cần yên tĩnh.

Đại lão quả nhiên vẫn là đại lão.

Không hổ là lão quỷ nào đó không rõ xuống núi, nội tình thật thâm hậu.

Bùi Diệp gật đầu thừa nhận.

"Ừ, có duyên gặp gỡ y vài lần, nói mấy câu."

Vài phút sau, Bùi Diệp trực tiếp ngay trước bọn người Chu Thuần An triệu hoán Phong Đô Đại Đế.

"Đây là pháp lệnh triệu hoán chuyển phát nhanh Phong Đô mà?"

Đan sư làm ăn không chỉ liên hệ với bộ chuyển phát nhanh dương gian còn với âm phủ.

Thời điểm kinh doanh thuận lợi, mỗi ngày gửi mười mấy cái chuyển phát.

Bùi Diệp nói, "Mặc kệ pháp lệnh gì, triệu hoán ra mục tiêu là được."

Vừa dứt lời, bóng người quen thuộc từ vòng xoáy âm khí bay ra.

Bảy mươi hai ti Phong Đô: ". . ."

Đại Đế nhà họ lại lần nữa trốn việc giữa trong hội nghị.

Trước lạ sau quen, ba lần hết bỡ ngỡ.

Khi bọn họ cảm nhận được chấn động quen thuộc lập tức ăn ý nhất trí đồng loạt nhìn về phía Đại Đế.

Không ngoài ý muốn chút nào, Đại Đế nghị giao cho phán quan rồi hưởng ứng triệu hoán đi.

"Đại Đế có một chân với người kia à?"

Đã ba lần rồi đấy!

"Không không không —— ta cảm thấy Đại Đế tăng ca nhiều năm nên ngán, nhưng có ý không nói mượn cớ trốn đi."

Bảy mươi hai ti nghị luận ầm ĩ, Phong Đô Đại Đế để ngoài tai.

"Lần này lại việc gì?"

Đại Đế toàn thân uy nghiêm, ánh mắt lạnh trong tựa nước, nhưng giọng điệu nói chuyện với Bùi Diệp tự nhiên, như hỏi thăm bạn cũ ăn cơm chưa.

Bùi Diệp đem âm sai giả bị phong ấn giao cho Phong Đô Đại Đế, thuận tiện nói manh mối phát hiện hôm nay.

Phong Đô Đại Đế: ". . ."

"Thế nào?"

Phong Đô Đại Đế cảm thán nói, "Toàn Phong Đô bận rộn mấy ngày không chút tiến triển, ngược lại ngươi cho ta bất ngờ."

Trở về trừ tiền thưởng bảy mươi hai ti!

Hiệu suất vẫn còn thấp, Phong Đô phải chỉnh đốn cải cách thêm!

"Đúng rồi, nếu giải quyết vụ án này xong Đại Đế có ban thưởng?"

Phong Đô Đại Đế hơi sững.

"Ban thưởng?"

Bùi Diệp tỏ vẻ đương nhiên hỏi Đại Đế.

"Công dân nhiệt tình cung cấp manh mối phá án còn được tặng cờ phần thưởng, Phong Đô không hẹp hòi đâu nhỉ?"

Nói chứ cô đã nhiều lần cung cấp giúp Phong Đô, thế mà có đồng thưởng nào đâu.

Phong Đô Đại Đế cụp mắt xuống, đôi mắt thanh lãnh như hiện lên vẻ ảo não.

Hắn đã quên tuốt!

"Dù có phá án không, ngươi cũng là thần tử có công. Phong Đô không chỉ ngợi khen, bên Thiên Đình có thể xin thêm một phần."

Phong Đô Đại Đế quyết định viết báo cáo cho Thiên Đình nhiều một tí, tận lực tranh thủ ban thưởng lớn nhất xem như đền bù cho Bùi Diệp.

Câu trả lời này trong dự liệu.

Bùi Diệp vẫn không quên đòi giúp Ứng Lân một phần ngợi khen.

Cho đến khi Phong Đô Đại Đế rời khỏi từ quỷ môn, Ứng Lân, Chu Thuần An và Đan Sư mới thôi ngớ người khiếp sợ.

"Lợi hại, trực tiếp thông thiên à nha!"

Nói triệu hoán Phong Đô Đại Đế là triệu hoán Phong Đô Đại Đế.

Mặt mũi phô trương tầm này ai vượt nổi?

Ứng Lân càng giữ vững quyết tâm chờ Bùi Diệp chết làm tiểu đệ của cô.

Chu Thuần An cũng có cùng cảm khái.

"Thông thiên gì?"

Ứng Lân chủ động sửa lưng.

"Không đúng, Phong Đô Đại Đế là U minh chi chủ, đây là 'Thông địa' !"

Bùi Diệp: ". . ."

Phong Đô Đại Đế trở về cao ốc Thiên tử thành, trước sau chưa được mấy phút.

Bảy mươi hai ti phát hiện tâm trạng Đại Đế không ổn.

Đây không phải ảo giác.

Phần sau hội nghị bao phủ tầng khí lạnh Đại Đế tản ra, ép bầy quỷ suýt không thở nổi.

Xảy ra chuyện gì?

Hội nghị kết thúc, Đại Đế đem âm sai giả giao cho tra hình ti.

Bản thân ngồi trên long ỷ trong văn phòng, cúi đầu lật sinh tử bộ Lôi Nhã Đình.

Sinh tử bộ trống rỗng.

Giống như trên đời không tồn tại người như vậy.

Phong Đô Đại Đế biết đây không phải vấn đề tại sinh tử bộ, vấn đề xuất hiện trên thân Lôi Nhã Đình.

"Khí vận chi chủ, Quỷ đế chi mẫu. . ."

"Thì ra nuôi chủ ý này. . ."

"Hừ!"

Chóp mũi tràn ra tiếng cười lạnh khinh miệt, Phong Đô Đại Đế phất tay, Sinh tử bộ hóa thành tia sáng thu vào tay biến mất.

"Trẫm còn chưa chết đâu!"

Đại Đế đứng dậy đứng tại cửa sổ cao ốc Thiên tử thành xuất thần nhìn xuống dưới.

Cảnh sắc ngoài cửa tối tăm mờ mịt, bầu trời hai bờ đông tây treo "Mặt trăng" sắc tím và "Mặt trời" tỏa ánh sáng bạc. Nơi núi non trùng điệp ngoài xa cùng những tòa nhà thấp thoáng trong màn âm khí, đây không giống với cảnh sắc dương gian nhưng đều náo nhiệt có "Sinh cơ" trật tự như thế.

Hắn tuyệt đối không cho phép cảnh tượng lệ quỷ xông ra mười tám tầng địa ngục thê thảm năm đó lại xảy đến.

Không biết qua bao lâu, Phong Đô Đại Đế dời bước đi đến một căn mật thất.

Diện tích mật thất không lớn nhưng vách tường, sàn nhà, trần nhà khắc đầy phù chú phong ấn lít nha lít nhít.

Trung tâm có một đài cao.

Trên đài cao một đoạn ngón tay bị xiềng xích vây khốn chặt chẽ.

Đoạn xương ngón tay là Thiên sư liên minh thu hoạch từ thân thể lệ quỷ Lam Dĩnh.

Đại Đế đứng lặng thật lâu, như chịu mê hoặc, chậm rãi nâng tay nắm chặt xương ngón tay gỡ xuống.

Xương ngón tay mới đầu phản kháng kịch liệt, sát khí khuynh động phóng ra bốn phương tám hướng, dường như muốn phá phong ấn.

Cuối cùng lại khẽ run lên, thuận theo tiếp nhận.

Cảm xúc ấm áp truyền đến lòng bàn tay, Phong Đô Đại Đế cúi đầu nhìn, đoạn xương ngón tay đã biến mất.

Không, phải nói đã dung nhập vào thân thể hắn.

Hắn có thể cảm nhận sự tồn tại của xương ngón tay và tâm tình tiêu cực nó muốn truyền đạt một cách rõ ràng.

"Ngươi không cam lòng?" 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.