Editor: Đào Tử 
 ____________________________ 
 Ứng Bình không nói lắc đầu. 
 "Con vẫn cảm thấy sống rất tốt, chưa cần chết." 
 Ứng Lân đưa tay xoa đầu cậu, mái tóc mềm nhuyễn màu nâu dẻ đẹp đẽ, khá có khí chất mỹ nam Hàn Quốc. 
 "Vậy cố gắng sống cho tốt, ngoan ngoãn nghe lời ông nội, con làm anh phải hết mực bảo vệ em gái, cha sẽ luôn ở bên cạnh hai con." 
 Ứng Lân chợt nở nụ cười xua đi sự u ám lạnh lẽo trong đôi mắt quỷ và làn da trắng nhợt. 
 Ứng Bình ngây người. 
 Trong lòng sinh ra một cỗ xúc động khiến cậu nghiêng về phía trước chủ động ôm lấy Ứng Lân. 
 "Cha." 
 Lời vừa thốt ra, Ứng Bình mới phát hiện một tiếng "Cha" này không khó nói ra lắm. 
 Lần này đến lượt Ứng Lân ngây ngẩn cả người, nở nụ cười tươi toe toét dùng sức ôm lại. 
 Gặp con trai xong, Ứng Lân lại dùng nhập mộng phù Bùi Diệp cho đến giấc mơ con gái Ứng An, cuối cùng mới đi giấc mộng của cha. 
 Trải qua ngần ấy năm, hắn mới thấm thía "Càng gần về cố hương lòng càng bồi hồi", hắn gấp gáp muốn gặp cha già nhưng cũng sợ nhìn thấy ông. 
 Cuối cùng Ứng Lân lấy hết dũng khí nhảy thẳng vào mộng cha mình. 
 Ngày thứ hai, một nhà ba người họ Ứng yên lặng ăn bữa sáng bảo mẫu nấu, vừa tỏ vẻ muốn nói lại thôi. 
 Cuối cùng Ứng An mở miệng trước. 
 "Ông ơi." 
 "Hả?" 
 "Hôm qua con mơ thấy ba ba." 
 Cha Ứng run tay một chập, Ứng Bình bên cạnh kinh ngạc nhìn em gái nghẹn ngào hỏi, "Em cũng mơ thấy?" 
Ba ông cháu đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/1147340/chuong-120.html