Editor: Đào Tử
_____________________________
Mộng cảnh của người hầu như rất mông lung, nội dung hỗn loạn khôn lường, trí tưởng tượng bay xa không ràng buộc.
Hiếm có người nhớ rõ mình nằm mơ thấy gì, trong mộng gặp ai, nói cái gì, làm chuyện gì.
Ứng Bình lại cảm thấy giấc mơ hôm nay hơi đặc biệt.
Cậu nhớ mình đi trên một hành lang vô cùng dài không có điểm cuối, cái hành lang trông cực giống với cái ở bệnh viện ông nội làm việc. Xung quanh yên ắng, tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng hít thở và bước chân của cậu nhóc. Thiếu niên Ứng Bình ngày thường hơi nhát gan đến truyện ma cũng chẳng dám xem nhiều, hôm nay lại đặc biệt lớn mật như đáy lòng chắc chắn đêm nay sẽ là giấc mộng đẹp, không gặp yêu ma quỷ quái.
Mau lên——
Nội tâm bỗng xuất hiện giọng nói trong trẻo xa lạ thúc giục cậu.
Bước chân Ứng Bình nhanh hơn, từ đi thong thả đến đi nhanh, chạy chậm rồi tới chạy nhanh.
Cậu nhóc mất khống chế đập mạnh vào bức tường cuối hành lang, vốn tưởng rằng sẽ rất đau sợ hãi nhắm mắt lại.
Hồi lâu, cơn đau đớn vẫn không truyền tới.
Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện mình ở trong rừng cây nhỏ sau bệnh viện.
Cánh rừng này cậu và em gái ít khi đến, vì tầng hầm của tòa nhà gần đây là nhà xác.
"Sao mình lại tới đây?"
Thiếu niên làn da trắng ngần khuôn mặt sáng sủa gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
"Nơi này có người khác ư?"
Ứng Bình la lên một tiếng, cậu phát hiện bệnh viện hôm nay im ắng quá mức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/1147339/chuong-119.html