Chẳng biết đã qua bao lâu không gian thay đổi kỳ lạ. Toàn thân của tất cả nữ tử trong căn phòng được bao phủ bởi một luồng ánh sáng đỏ au như máu rồi dần biến mất vào hư không. Luồng sáng ấy quá chói mắt khiến không ai dám nhìn thẳng. Đến khi thân nhân của các nữ tử ấy mở mắt thì đã chẳng còn người nào.
Lại nói đến những nhân tuyển kia. Trải qua cảm giác đau như bái bì trừu cân* Nhiều người thậm chí phải rú lên như một con thú hoang bị thương. Cái cảm giác như phanh thây xẻ thịt, lăng trì xử tử ấy khó mà diễn tả nổi. Có lẽ như để chúng ta nằm lên một chiếc bàn chật kít đinh gai, những chiếc đinh gai ấy vô cùng sắc bén mà lại nhỏ tựa kim châm. Cắm vào thân thể, không thể chết mà lại kinh khủng muốn chết...
Cũng có thể nó như tùng xẻo, tùng một cái lại xẻo một miếng... chao ôi... hay là được một cái đầu tưới bằng chì đã đổ đầy dầu sôi, nước nóng trăm độ, dung nham mang chà sát từng bộ phận cơ thể... Một cảm nhận không thể nói bằng lời...
* Bái bì trừu cân: lột da rút gân
Một lúc lâu sau, mọi người mới tới được nơi gọi là Bội Châu chi cung. Vừa tiếp xúc với mặt đất, nhiều người không chịu nổi mà ngã gục, nôn ói... Phải nói, đến được Bội Châu đối với họ là điều hạnh phúc nhất trên đời!
" Đậu má! Vừa nãy cứ tưởng chết rồi ấy. Cứ kiểu không cảm giác luôn "
" Tao còn sống "
" Thảo nê mã *, các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/1470347/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.