Kể xong câu chuyện chàng trai không thấy cô gái phản ứng liền vỗ đầu:
- Nếu không nghe cô nói tiếng cút lúc tôi cứu chắc tôi tưởng cô câm mất!
... Cô gái chẳng nói lời nào, vẫn nhìn đến đáy vực một cách đăm chiêu
- Dưới đó có gì à?_ Chàng trai hỏi rồi cũng nhìn xuống
Cô gái không nói liền quay đi. Chàng trai thấy vậy liền hét:
- Tiểu Linh! Ức Mặc ta thề sẽ phải để cô nói!_ Nói xong liền chạy theo Tiểu Linh vào sơn động. Nhưng do trên đường Ức mặc thấy mấy bông Mạn Châu Sa hoa liền dừng lại...
Khi hắn trở về đã thấy Tiểu Linh đang quay thịt. Hắn cười:
- Tôi còn tưởng cô không biết nấu ăn đấy. Thôi, để tôi thử khẩu vị nào_ Giằng lấy một con trên tay Tiểu Linh, Tiểu Linh giơ tay ngăn lại nhưng Ức Mặc vẫn xé ra ăn.
Cô gái khó chịu liền bảo:
- Đau bụng giáng chịu_ Tuy tiếng chỉ nhỏ như muỗi kêu nhưng hắn vẫn nghe rõ... cô... cô nói rồi! Cứu cô được đã gần 1 năm nhưng ngoài tiếng cút lạnh băng khi hắn tới gần cô lúc đầu còn không đều chẳng nghe thấy.
- Nói rồi! Nói rồi! Cuối cùng cái cô câm, cô cũng nói!_ Hắn cười tươi
Cô lắc đầu phủ nhận. Cái ân nhân này... cô hết nói nổi!!
... Rồi lâu dần Tiểu Linh cũng ít bài xích Ức Mặc đi. Nhưng cảm xúc trên mặt ngoài lạnh nhạt rồi chẳng còn gì... Như vậy, ân nhân kì quái đặt lên mục tiêu mới, để cô cười, tức giận...
Cũng là ân nhân nên Tiểu Linh chiều ý Ức mặc, nàng tuỳ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/1470330/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.