Một ngày mệt mỏi qua đi, nàng lại trở về phòng 204. Lúc này, Nhất Linh mới xem kĩ được con kì thú kia. Là chủng tộc gì cơ chứ? Tai lá, mắt đỏ, bụng rắn, da hồ... Nàng quen lắm nhưng nhất thời chẳng nhớ ra.
- Nha nha_ Con vật bỗng phát ra tiếng kêu... không biết nói?
"" Tỷ tỷ, nó muốn khế ước " lúc này giọng của Tiểu Nhã vang lên trong đầu nàng...khế sao? Nó là chủng gì? Làm sao khế đây?
Nhưng nàng vẫn bầy khế ước chi trận ra. Tiểu thú nhảy vào trong khế ước, tất cả nguyên tố đều biến mất dạng. Một cái loại trắng nhạt xanh lam bay ra. Khế ước phát sáng, nàng phun ra một ngụm máu...Khế ước cứ như vậy bị tiểu thú bắt buộc khế.... quỷ gì đây?
"" Tỷ tỷ? Tỷ sao không? "" Giọng lo lắng của Tiểu Nhã truyền vào. May mà lúc nàng chiến cương thi Tiểu Nhã đang ngủ say chứ không chắc nó phát khóc lên rồi...
" Ta là Vân mâu! " Một giọng nói đan xen vào đầu nàng... vân mâu? Vậy gọi tiểu Mâyđi!
- Ta gọi ngươi Tiểu Mây được không?
Nó ngoảnh mặt làm ngơ chĩa chiếc đuôi hồ ly về phía nàng ý chỉ bất mãn
- Tiểu Vân hay Tiểu Mây?_ Nàng nghĩ tuy vân với mây giống nhau nhưng mây vẫn cute hơn mờ.
Tiểu Mây ngã nhào... Vân là mây mà.. có khác gì đâu! Đồ lừa con nít!
- Ngươi không nói chứng tỏ đồng ý đi
Đồ vô liêm sỉ!
Tiểu Mây âm thầm chửi với hai tiếng nha nha kháng nghị... đáng tiếc... đời không như mơ... chẳng ai để ý nó cả.
....
Nằm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/1470328/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.