Chương trước
Chương sau
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Sau ngày ấy, phu nhân hầu phủ không đi tìm Đường Quả nữa. Khoảng thời gian ở trong cung này thực sự rất thoải mái.
Dạ Chu từ khi hiểu rõ lòng mình, đối xử với Đường Quả vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, đến Dạ Phàm cũng phải giật mình.
Thằng em trai không đàng hoàng của y vốn chỉ một lòng tu luyện, y cũng không ngờ là một khi Dạ Chu muốn đối xử tốt với nữ tử nào đó sẽ có thể tốt đến bực này.
Thái độ của Đường Quả khiến ai cũng hoang mang. Cô đối xử với Dạ Chu cũng rất tốt, trừ chuyện không chấp nhận thành thân, cơ hồ đều khiến mọi người cảm thấy cả hai là một đôi.
Dạ Chu sau nhiều lần thất bại, càng đánh càng hăng. Mặc kệ Đường Quả từ chối bao nhiêu lần, chàng cũng không buồn quá nửa ngày, nửa ngày sau lại bơm máu gà làm tiếp.
Nghị lực này đúng là người đã tu luyện đến cảnh giới mà không ai với tới được từ khi còn trẻ.
Nhoáng cái đã hai tháng trôi qua.
"Em họ, nàng muốn ra ngoài rèn luyện?" Dạ Chu vui vẻ thực sự, ở trong cung có chút phiền phức. Chàng cẩn thận hỏi lại, "Cho ta đi cùng nha?"
Đôi mắt trông mong ấy, Đường Quả không biết nếu cô không đồng ý thì chàng có khóc luôn hay không.
Dạ Chu ở trước mặt cô trẻ con vô cùng, nhưng trước mặt người khác lại rất kiêu ngạo, còn trước đối thủ lại cực kì vô tình.
Trước nay chàng không hề che dấu mình là dạng người gì, luôn biểu hiện rất rõ ràng.
"Được rồi."
"Không cho anh đi thì cho ai đi?" Đường Quả buồn cười, "Chẳng lẽ mang chó đi?"
"Không được. Mang chó đi cũng phải là ta." Dạ Chu phản bác, sau lộ ánh mắt suиɠ sướиɠ, "Mang mỗi ta đi thôi?"
"Ừ, mỗi anh thôi."
Dạ Chu cảm thấy khoảng cách đến hạnh phúc ngắn một bước. Em họ đồng ý chỉ đi cùng với chàng, chứng tỏ trong lòng em họ, chàng là quan trọng nhất đúng không?
"Em họ, ta kể chút chuyện hay ho cho nàng nghe. Mới hôm qua thôi, ta dám chắc nàng nghe xong sẽ rất vui." Khóe môi Dạ Chu cong lên, khẳng định.
Không chờ Đường Quả đáp, chàng bắt đầu kể, "Chuyện hầu phủ. Nhị công tử lại làm việc xấu. Em họ đoán xem lần này hắn chọc phải ai."
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Đường Quả, chàng gấp không chờ nổi mà nói luôn, "Bạc Linh Nhi."
"Nàng ta?" Đường Quả bật cười. Đúng là vui thật, "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Trịnh Tụng không có mệnh căn tử, hình tượng cũng đã bị hủy hoại sau vụ Lâu di nương, hiện tại không ai muốn gả con gái cho hắn. Ngay cả thị nữ hầu phủ cũng không muốn hầu hạ Trịnh Tụng.
Trịnh Tụng biếи ŧɦái không nói, lại còn là thứ không lên được, đi theo có tiền đồ ư? Quan trọng nhất là đã biếи ŧɦái rồi lại còn không có thiên phú tu luyện, dính vào chỉ có một đường chết.
"Đường Hoan làm."
Dạ Chu buồn cười, "Em họ đoán không sai, hai người này sinh sự với nhau, Bạc Linh Nhi nhìn Đường Hoan không vừa mắt, chỗ nào cũng phải thọc ả ta một dao. Gần đây Bình Thành đồn đãi về Đường Hoan khá nhiều, thật giả đều có, tóm lại không phải chuyện tốt lành gì, khiến thanh danh Đường Hoan xuống dốc.
Đường Hoan tức giận là vì hôm qua Bạc Linh Nhi nói với các quý nữ là Đường Hoan không biết xấu hổ, không có hôn ước với thằng bảy đã dọn đến phủ nó, chửi khó nghe lắm, ta không muốn làm bẩn tai nàng."
"Đường Hoan không bỏ qua, học theo cách của nàng để xử Bạc Linh Nhi. Chỉ là ả ta để người dụ Bạc Linh Nhi đến chỗ không người đánh ngất rồi đưa đến phòng nhị công tử hầu phủ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.