Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Phu nhân hầu phủ hóa đá tại chỗ. Quần chúng ăn dưa cũng rơi cả miếng dưa ra ngoài, trợn mắt nhìn Đường Quả, dường như muốn xác nhận xem cô có nói đùa hay không.
"Cô..."
Phu nhân hầu phủ há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng đối diện với ánh mắt của Đường Quả, bà ta nghẹn lại.
"Đường nhị tiểu thư, yêu cầu này có hơi quá đáng."
Nghẹn một lúc rồi bà ta mới tìm được cái cớ để nói, "Ta là phu nhân hầu phủ, cô sao lại bảo ta tái giá với người khác. Cô có mục đích gì?"
Bà ta rõ ràng đang nghi ngờ Đường Quả có âm mưu.
Đường Quả cười một chút, "Hầu phu nhân, nhớ kĩ, là các người đến cầu ta."
"Bà nói bà làm gì cũng được, ta chỉ nói ra yêu cầu của ta thôi, bà làm hay không là chuyện của bà."
Cô đâu có ý định giúp Trịnh Tụng. Đường Hoan đã giúp cô một chuyện sảng khoái đến thế cơ mà.
Khóe miệng phu nhân hầu phủ giật giật, mặt cũng trắng bệch, "Không thể nào."
Bà ta không bao giờ muốn nhìn thấy Đường Quả nữa. Tưởng tượng mình không có tu vi còn bị làm nhục, lòng bàn chân bà ta lạnh toát. Bà ta vội vàng kéo người về hầu phủ.
Quần chúng ăn dưa nhìn Đường Quả mặt mày đắc ý, lạnh sống lưng. Vị này thực sự quá thù dai, về sau ngàn vạn lần không được đắc tội, hầu phủ là cái vết xe đổ.
"Em họ..." Dạ Chu kéo dài hơi. Đường Quả không cười nữa, ngẩng đầu, "Anh họ, gì thế?"
Dạ Chu ngồi xổm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/676604/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.