Hai con ngươi đen nhánh của Sino nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Vừa nãy còn cảm thấy thật thuận mắt, càng nhìn càng thấy thích.
Nhưng lúc này nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của nàng.
Hai mắt Sino khẽ híp.
Hắn vung tay một cái.
Nháy mắt.
300 viên dạ minh châu Nam Nhiễm vừa mới đếm xong lập tức vỡ nát.
Nam Nhiễm nhìn dạ minh châu trong lòng mình bị nứt thành hai mảnh, vẻ mặt sửng sốt không thôi.
Sau đó, trong chớp mắt, tất cả dạ minh châu đều biến mất không còn tung tích.
Vẻ mặt hưng phấn của Nam Nhiễm từ từ biến mất, tiếp theo hai mày liền nhíu chặt.
Tầm mắt dời sang người Sino.
Thứ này lại muốn làm gì? Tranh sủng ư?
Sino thấy nàng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
Lạnh nhạt lên tiếng: "Không có bất kỳ nhân loại nào có thể chấp nhận người yêu của mình là giao nhân."
Vì thế không cần tiếp tục nghĩ đến tên vương tử kia nữa.
Hắn ta cũng sẽ không cho nàng một viên dạ minh châu nào.
Nam Nhiễm nghe câu này, hai mày càng cau chặt hơn.
Cô nghiêng đầu.
Mái tóc màu rong biển theo động tác của cô mà đong đưa.
Một tay chống cằm.
Giao nhân thì sao?
Cô là một con giao nhân vừa lương thiện vừa đáng yêu có được không?
Sino nhìn bộ dáng vũ mị lại không chút để tâm kia của Nam Nhiễm.
Có chút thất thần.
Biết hiện tại cho dù hắn có nói cái gì nàng cũng không thể trả lời mình.
Cũng hiểu những lời bản thân vừa nói thật khó hiểu.
Nên Sino chỉ có thể mang theo gương mặt khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938597/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.