Cuối cùng, Nam Nhiễm cũng chịu dời sự chú ý của mình lên chiếc khăn đen.
Cô ngẩng đầu.
Hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Sino.
Sino cũng nhìn thoáng qua mặt Nam Nhiễm, không biết cô lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì đây.
Nam Nhiễm lại kéo ống tay áo của hắn lần nữa.
Xác nhận hắn không thể chạy được.
Đôi môi mọng nước mới khẽ mở: "Nói chàng thích ta."
Vẻ mặt Sino lạnh nhạt, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô.
Nam Nhiễm thấy vậy, bước về phía trước một bước: "Chàng nói đi."
Sino giơ ngón tay, đẩy trán Nam Nhiễm.
Khiến cô cách mình xa một chút.
Ngữ điệu vẫn lãnh đạm như thường ngày: "Tự tin ở đâu ra vậy?"
Nam Nhiễm chép chép miệng.
Chẳng lẽ phải đánh hắn một trận hắn mới chịu nói? Nam Nhiễm im lặng, trong lòng âm thầm xem xét kế hoạch nào khả thi nhất.
Suy nghĩ một hồi.
Cô liền bước lại gần Sino.
Sợ hắn lại chạy nên duỗi tay ôm chặt lấy người hắn.
Lời nói ra vừa hợp tình hợp lý: "Tất cả dạ minh châu của chàng đều thuộc về ta, đương nhiên chàng cũng là của ta. Tương lai tất cả đều phải ở cùng ta. Như vậy khẳng định là thích ta rồi!"
Hệ thống nghe ký chủ nói vậy.
Ừm!
Cũng có lý.
Hệ thống khẽ meo meo: [ký chủ, cô có biết "thích" là gì không?]
Nam Nhiễm lười biếng: "Không cần biết."
Hệ thống trầm mặc: [...]
Sino thấy cô ôm chặt mình.
Vẻ mặt lạnh băng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy chậm rãi thay đổi.
Không hề có ý định phản kháng.
Chỉ nhìn chằm chằm Nam Nhiễm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938584/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.