Tiểu ác long dựa cả thân mình vào người Sino.
Ánh mắt sáng lấp lánh.
Thè lưỡi ra, vì biểu đạt thân mật mà muốn liếm tay Sino một cái.
Kết quả, còn chưa đụng tới.
Hai cái sừng trên đầu mình đã bị Sino nắm lấy.
Tiểu ác long nghiêng đầu: "Ngao, ngao, ngao, ngao, ngao!"
[Đệ là đệ đệ của huynh mà.]
Nghe vậy, vẻ mặt của Sino vẫn bất động, không có chút cảm xúc bất thường nào.
Trên tay còn dừng súc thêm một chút.
Đẩy tiểu ác long không hề phòng bị về sau vài bước.
Tiểu ác long trừng mắt, bộ dáng như không thể tưởng tượng được.
Nó vỗ cánh [phành phạch] nhìn Sino.
Sino rũ mắt, móc một chiếc khăn tay màu đen khác ra.
Cẩn thận lau sạch tay mình.
Môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu hờ hững: "Sao lại ra đây?"
Tiểu ác long cúi đầu nhìn bản thân mình, rồi lại nhìn Nam Nhiễm đứng bên cạnh Sino.
Ánh mắt trông mong.
Sau đó ngao một tiếng rồi lại khóc lớn: "Ngao, ngao, ngao, ngao, ngao, ngao, ngao!"
Tiểu ác long nằm xuống, lăn qua lộn lại trên đất.
Cây cối xung quanh bị nó đè xẹp lép, ngay cả cây đại thụ gần đó vất vả lắm mới thoát khỏi đại nạn nay cũng bị động tác của nó đẩy ngã.
Mặt đất chấn động liên hồi.
Tiếng khóc của nó vang lên vọng cả khu rừng.
Chấn động đến mức trong phạm vi năm km đều có thể nghe được.
Nam Nhiễm xoa xoa lỗ tai của mình.
Chậc.
Hùng hài tử thiếu dạy dỗ đúng không? Ánh mắt Sino không chút cảm xúc lướt qua thân thể tiểu ác long.
Chậm rãi mở miệng: "Trở về."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938582/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.