Nam Nhiễm ra tay không hề khách khí.
Cô đưa tay nắm lấy cái sừng ngắn của ác long, dùng lực định bẻ xuống.
Ác long thấy vậy, kêu lên: "Rống!"
Nó vừa rống, vừa lay người sang bên phải vừa lay người sang bên trái, muốn cất cánh bay lên.
Nhưng dù nó cố gắng thế nào thì hai cánh cũng không thể giương ra.
[Phanh!]
Cuối cùng cả đầu ác long vẫn bị đập thẳng lên đất.
Hai cái sừng trên đầu cũng theo nó đâm sầm vào mắt đất cứng rắn, cho dù nó phành phạch một hồi lâu vẫn không thể rút hai cái sừng ra.
Ác long vỗ vỗ cánh.
"Ô ô ô, ngao~!"
Khóc.
Ác long nhắm mắt, lớn tiếng gào khóc.
Nam Nhiễm đứng ở đó, nhìn một màn này, vẻ mặt sửng sốt.
Đây là ý gì? Hệ thống: [ký chủ, trải qua đo lường, con ác long chỉ mới sống hơn một trăm năm. Trong thế giới của rồng, 300 tuổi mới được coi là thành niên. Nói cách khác, con ác long này vẫn còn là một đứa trẻ.]
Nam Nhiễm nghe thế, bình thản nhảy từ trên lưng ác long xuống.
Sau đó cúi đầu nhìn nó.
Chỉ thấy ác long càng khóc càng lớn.
Thanh âm gào khóc vang cả một vùng trời.
Nam Nhiễm duỗi tay, vỗ vỗ cánh nó.
"Đừng khóc."
Ác long: "Ô, ô, ô, ngao ngao ngao!"
So với trước, tiếng khóc lại lớn hơn một chút.
Chậc.
Hai mày Nam Nhiễm cau chặt, bị tiếng khóc của nó làm cho mất kiên nhẫn.
Cô giơ chân lên, đạp một cái vào mông nó.
"Nín khóc cho lão tử, nghe thôi đã phiền!"
"Ngao ngao ngao ngao, ô..."
Ác long lập tức ngừng khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938581/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.