Ở vị diện trước. 
Tốt xấu gì thì cũng còn có một đám người xấu. 
Còn lần này. 
Chỉ có một người. 
Nếu cứ để ký chủ chơi đùa. 
Chắc chắn sau ba phút hắn ta sẽ bị tàn phế. 
Nam Nhiễm bĩu môi: "Không tính." 
Không có dạ minh châu ở đây thật tốt. 
Tiểu Hắc Long thấy một màn trước mặt, nghi ngờ: [ký chủ, cô muốn tha cho hắn sao?] 
Nam Nhiễm suy nghĩ một lát. 
Bỗng nhiên mở miệng. 
"Hắn hại chết nhiều người như vậy, để hắn chịu một chút đau khổ, có phải rất công bằng với những người chết đó không?" 
Trong thời gian ngắn Tiểu Hắc Long không tìm được từ nào để phản bác: [hình như cũng có lý.] 
Nam Nhiễm: "Có phải hiện tại ta đang vì dân trừ hại không?" 
[đúng...] 
"Để hắn ở ngoài nhất định hắn sẽ hại càng nhiều người hơn, vậy ta xử lý hắn như thế nào cũng được đúng không?" 
[lời này tuy đúng nhưng...] 
Thời điểm Tiểu Hắc Long còn đang do dự. 
Ký chủ của nó đã một cước đạp thẳng vào mặt Tô Tử Trác. 
Còn không ngừng dùng chân miết qua miết lại. 
Tô Tử Trác bị đau, kêu lớn. 
Mà lúc này sự chú ý của Nam Nhiễm đều rơi vào người của Tô Tử Trác. 
Nhìn cánh tay kia đi, một chút vết thương cũng không có. 
Chứng minh mấy tin đồn cắt cổ tay ở trên mạng. 
Đều là giả. 
Bất quá. 
Rất nhanh thôi nó sẽ trở thành sự thật. 
Nam Nhiễm cầm cục đá bên cạnh lên. 
Đập thẳng vào cổ tay Tô Tử Trác. 
"A!!!" 
Miệng Tô Tử Trác phát ra tiếng rên thống khổ. 
Cả mặt đều là máu. 
Hai mắt mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938542/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.