Editor: Shmily
--------------------
Hạ Thập Thất còn đang giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, vừa nghe thấy hắn nói như vậy, động tác của cô liền dừng lại.
Bất quá biểu tình của cô thật ra cũng không có biến hóa gì, dường như chẳng sao cả nói một câu: "Mặt tôi trời sinh đã vậy, hồng nhuận tự nhiên."
Nhìn nét ửng hồng còn chưa lui đi trên mặt cô, Tịch Đình Ngự cười khẽ: "Ừ, nửa chín."
Nói xong liền cúi đầu đem chóp mũi mình đụng một cái vào mặt cô, sau đó liền chậm rãi rời tới bên tai, thanh âm khe khẽ nói: "Rất nhanh là có thể ăn được rồi."
Hạ Thập Thất: "..."
Hôm nay cô đã bị hắn đùa giỡn lần thứ mấy rồi?
Mộng xuân, lại còn cái gì mà chín rồi là có thể ăn...
"Đại thúc, nhất cử nhất động của anh đều đại biểu cho hình tượng của tập đoàn Ngự Phong đấy nhé. Anh cứ đứng ở bên đường tình chàng ý thiếp với một cô gái, không sợ là mới vừa quay đầu sẽ bị người ta nghị luận sau lưng rằng anh giống như một vị hôn quân thời cổ đại, bị một con hồ ly tinh mê hoặc à?"
Nghe Hạ Thập Thất nói xong, rốt cuộc thì Tịch Đình Ngự cũng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, buông cô xuống.
Chân vừa chạm tới đất, Hạ Thập Thất liền không nhịn được cười.
"Đại thúc, kỳ thật anh vẫn còn rất lý trí nha."
Cô chỉnh lại cổ áo bị nhăn, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng đậm.
Diện mạo cô vốn dĩ đã yêu diễm tới cực điểm, vừa cười lên như vậy lại tăng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107400/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.