Editor: Shmily
---------------------
Trại tạm giam của Dạ Thành.
Trịnh Vũ ra tù, được mấy cảnh ngục dẫn ra ngoài cửa lớn.
Đứng ở trước cửa ngục giam, Trịnh Vũ cười lạnh, liền nói mấy cái cửa sắt này chính là dùng để ngăn cách giữa hai thế giới mà. Mấy ngày nay cô ta chịu bao nhiêu ủy khuất, đến bây giờ đều đã biết rõ.
Hiện tại đã được tự do, cũng là thời điểm tốt nhất để trả thù.
"Đây là đồ vật cô mang theo lúc vào đây, lấy đi, đi ra ngoài một lần nữa làm người, đừng gây chuyện nữa."
Cảnh ngục nói xong liền giao đồ cho Trịnh Vũ, xoay người rời đi.
Ngoài trại tạm giam là đường cái rộng lớn, rất rộng, cũng rất quạnh quẽ, đến một người cũng không có.
Trịnh Vũ có chút mất mát, cô ta cho rằng hôm nay ra tù sẽ có người tới đón, kết quả là người nên tới không tới mà người không nên tới cũng chẳng thấy đâu.
"Tiểu Vũ."
Lúc đang buồn bã mất mát thì lại nghe được một thanh âm quen thuộc.
Lập tức ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh, cuối cùng liền thấy được Giang Chấn Thiên đang đứng cách đó không xa.
Trịnh Vũ tức khắc hưng phấn lên, bước nhanh đi tới bên kia, ngay cả đồ của mình cũng không cầm theo.
"Cha nuôi, con còn tưởng là cha sẽ không tới chứ!"
Tới trước mặt Giang Chấn Thiên, Trịnh Vũ liền ôm lấy cánh tay hắn.
"Hôm nay là ngày con gái của ta được ra ngoài, sao ta có thể không tới? Chỉ là đứng quá gần trại tạm giam sẽ gặp xui cho nên mới không đi qua, liền đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107383/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.