Editor:Shmily
-------------------
*Vưu vật: Vật đẹp nhất ở trên đời, ở đây ý chỉ một cô gái đẹp.
-------------------
Bạch Hạ?
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Hạ Thập Thất chậm rãi giãn ra, đi tới bên cạnh lão gia tử ngồi xuống.
Bạch Hạ ngồi đối diện với cô lớn lên cũng thật xinh đẹp, nhưng thứ khiến cho cô ta càng thêm hấp dẫn là khí chất hồn nhiên, thanh thuần, ưu nhã tản mát ở trên người.
Hai tròng mắt của Hạ Thập Thất híp lại, cảm giác được một cỗ nguy cơ đang ẩn nấp.
"Ông nội, nếu ông đã có khách, vậy con cũng không tiện ở lại nữa. Con đi trước đây, chuyện ngài đã đồng ý với con cũng đừng quên đó."
Thanh âm kiều nhu, cộng thêm gương mặt tươi cười xinh đẹp, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy nếu mình là một thằng đàn ông thì cũng bị cô ta hòa tan.
Lão gia tử gật gật đầu, "Tới lúc đó, ta sẽ bảo Tịch Đình Ngự đi."
Bạch Hạ cười gật đầu, ưu nhã đứng dậy, sau đó nhìn Hạ Thập Thất cười cười rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Hạ Thập Thất vẫn luôn dừng trên người Bạch Hạ, thẳng tới lúc cô ta đã đi xa mới thu lại tầm mắt.
"Bạch gia, con gái độc nhất của Bạch Nhung, xinh đẹp chứ?"
Ý cười trên mặt lão gia tử rất sâu, ông nhìn người bên cạnh mình, trong giọng nói còn mang theo ý tứ thăm dò cùng vui đùa.
Hạ Thập Thất bĩu môi, "Xinh đẹp thì xinh đẹp, so với cháu vẫn còn kém xa."
Tịch lão gia tử cười ra tiếng, nha đầu này là đang ghen tị nha!
Biết lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107327/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.