Editor: Shmily
---------------------
Buổi tối ở Hạ gia.
Một cái bàn dài được đặt ở giữa sân, bên cạnh bày mấy cái ghế dựa, đối diện là cửa giếng trời*.
*Giếng trời: Một loại cửa trong suốt có thể nhìn từ trong nhà ra ngoài sân. (Tra Google để biết thêm chi tiết)
Hạ Thập Thất ngồi đưa lưng về phía cửa, nằm bò trên bàn nhàm chán xoay xoay cái đũa.
Đường Đậu Đậu ngồi bên cạnh cô, nhìn một bàn đồ ăn ngon, không nhịn được liền lén lút vươn đũa ra.
Thế nhưng còn chưa có chạm vào, một đôi đũa đã thẳng tắp chặn lại đây.
"Gấp cái gì, người còn chưa tới đủ." Hạ Duyên Bân cau mày.
Đường Đậu Đậu bĩu môi, tự giác đem đũa đặt ở trên bàn, "Không phải mọi người đều ở đây sao, còn chờ ai nữa!?"
"Lát nữa con sẽ biết."
"A..."
Đại khái là qua khoảng 10 phút, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa, người nọ bước tới, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại khí chất cao quý.
"Hạ bá phụ, tới trễ rồi."
Thanh âm trầm thấp, mang theo một cảm xúc không nói nên lời.
Hạ Thập Thất quay đầu lại, thấy hai tay Tịch Đình Ngự đút trong túi quần tây, đi về phía cô.
Lúc nhìn thấy cô, môi mỏng gợi cảm liền cong lên.
"Lão Hạ, sao hắn lại tới đây?" Hạ Thập Thất quay đầu hỏi Hạ Duyên Bân.
Hạ Duyên Bân ho nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm nói: "Nếu không phải có Ngự thiếu, con cũng không ngồi được ở đây đâu. Người ta đã giúp một việc lớn như vậy, chúng ta không cảm ơn không được."
Hạ Thập Thất: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107286/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.