Chương trước
Chương sau
Vì cái gì lại không công bằng với ta như vậy.

Ngọc Chỉ Dương từ hỏi mình chưa bao giờ làm tổn thương nàng. Mà nàng lại chỉ có hướng về chiến Liên Thành.

Hắn thấy...thật không công bằng. Chính là Nhạc Thiên Tuyết muốn cùng Chiến Liên Thành kết hôn.

"Ngươi nói chuyện gì vậy." Ngọc Chỉ Dương lần thứ nhất không khống chế được. Hắn nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết. Cái kia ánh mắt cũng là có chút điểm khủng bố."Nhạc Thiên Tuyết. Chẳng lẽ trong mắt ngươi. Chiến Liên Thành cái gì cũng đều tốt sao. Làm cái gì cũng đều là đúng sao. Ngươi tha thứ. Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ tha thứ cho một mình hắn. Cha ngươi cũng không phải do ta giết ông. Mà Chiến Liên Thành còn một chút nữa còn giết chết Nguyên Thiên Tứ ."

Nhạc Thiên Tuyết ngực một chút buồn bực. Thiếu chút nữa liền không cách nào hít thở.

Tay của nàng khẽ động. Khóa sắt cũng là theo đó ma đung đưa.

Nhạc Thiên Tuyết có chút hoảng hốt. Cẩn thận suy nghĩ một chút."Khả năng ta đối với hắn. Quả nhiên là vĩnh viễn ta đều không thể nào hận hắn được."

Ngọc Chỉ Dương thoáng cái chính là có chút tan vỡ. Hắn lại núi tay Nhạc Thiên Tuyết. Phát hiện tay của nàng rất lạnh. lạnh như băng.

Hắn nói: "Ta không rõ. Ngươi thương hắn vì cái gì."

Nhạc Thiên Tuyết liền nhìn xem hắn. Từng chữ từng chữ nói: "Nếu như ngươi ưa thích một người. Vậy ngươi có thể giải thích rõ ràng vì sao ngươi thích không."

Ngọc Chỉ Dương sửng sốt. Đúng vậy. Hắn không thể.

Hắn đã từng hỏi chính mình. Nhưng hắn cũng không thể nào giải thích được.

Hắn đứng lên. Cũng là không miễn cưỡng Nhạc Thiên Tuyết nưac. Nhạc Thiên Tuyết ở lại chỗ này. Căn bản là không thể đi đâu.

Hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ đều cho rằng Nhạc Thiên Tuyết đã chết. Chiến Liên Thành cũng sẽ không thể tìm đến chỗ này.

Nhạc Thiên Tuyết bị nhốt trong căn phòng nho nhỏ này. Cái kia quả nhiên là đi không được. Cũng không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Chỉ có điều Ngọc Chỉ Dương cách ngày qua ngày lại đến. Thế nhưng là Nhạc Thiên Tuyết ngay từ đầu còn có thể nhìn hắn vài lần. Những lần sau đến cũng không thèm nhìn hắn nữa. Hoàn toàn không nhìn Ngọc Chỉ Dương.

Ngọc Chỉ Dương ngay từ đầu cũng là chịu không nổi. Nhưng mà những lần sau đến cũng là không quan tâm. Nhạc Thiên Tuyết ở chỗ này cũng là tốt. Như vậy nàng sẽ không ở trong vòng tay của Chiến Liên Thành. Vậy hắn cũng không có cái gì khó chịu.

Như vậy dĩ nhiên cũng không phải là bỏ qua. Vậy tại sao còn phải yêu cầu nhiều như vậy nữa.

Nhạc Thiên Tuyết rảnh rỗi đến vô sự. Chẳng qua là đang nhìn sách thuốc. Ngọc Chỉ Dương cũng cho người mang rất nhiều sách thuốc đến đây cho nàng. Nhạc Thiên Tuyết một ngày là có thể nhìn một quyển. Nhưng lại nghiên cứu và ghi chép lại. Coi như là chăm chú.

Thời Ngọc Chỉ Dương xem ra. Nhạc Thiên Tuyết hình như là hoàn toàn không lo lắng cho mình sẽ bị nhốt ở đây cả đời. Cũng không nghĩ tới phải rời đi.

Ngọc Chỉ Dương dần dần cảm thấy có chút kỳ quái. Phái nhiều người đến trông coi nàng.

Như vậy nhoáng một cái nửa tháng đã trôi qua rồi. Nhạc Thiên Tuyết vẫn là bộ dạng như cũ. Căn bản là không có cái gì thay đổi.

Ngọc Chỉ Dương lúc này mới yên lòng. Nàng vừa mới mất cha. Khả năng còn chưa có khôi phục được như thường. Cho nên cũng là không có tâm tư suy nghĩ những thứ này.

Hôm nay. Ngọc Chỉ Dương lại đến. Thấy nàng đang viết chữ. Chữ viết kia rất là thanh tú.

Hắn nói: "Trước kia là ngươi giả bộ không biết viết chữ. Phụ hoàng khiến cho ta đến dạy ngươi. Ngươi liền cố ý viết rất xấu."

Trước kia Nhạc Thiên Tuyết đó cũng là sẽ không phản ứng đến việc của hắn đến đây. Nhưng mà hôm nay Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhiên tâm tình rất tốt liền nói: "Viết rất xấu đó cũng là phải cố gắng vẽ đấy. Bằng không thì ngươi cho rằng có thể đơn giản viết thành như vậy."

Ngọc Chỉ Dương trong nội tâm vui vẻ. Thấy nàng nói chuyện. Liền cũng là cao hứng.

Bởi vì nha hoàn đã nói. Nhạc Thiên Tuyết một ngày đều không nói một câu nào. Có đôi khi cách hai ba ngày mới có thể nói một câu. Vậy cũng làm cho hắn lo lắng muốn chết.

Hắn an vị ngồi xuống."Ngươi rút cuộc nói chuyện. Xem ra ngươi hôm nay tâm tình cũng không tệ."

Nhạc Thiên Tuyết để bút xuống. Lại là nhìn nhìn sách thuốc. Lên tiếng: "Kỳ thật ngày thường cũng không tệ lắm. Chính là ngươi vô duyên vô cớ phái người đến đây canh gác. Nhiều người lộn xộn. Vậy cũng ồn ào quá. Tâm tình cũng là không được tốt rồi."

Ngọc Chỉ Dương hỏi: "Nguyên lai ngươi là không thích nhiều người. Ngươi làm sao lại không nói với ta."

Nhạc Thiên Tuyết nói tiếp: "Ngươi là sợ ta rời đi. Cho nên mới phái nhiều người đến như vậy. Ta nếu nói. Đoán chừng ngươi còn phái nhiều người đến hơn nữa."

Ngọc Chỉ Dương bật cười . Nói: "Vậy cũng được sẽ không. Được rồi. Ta sẽ cho giảm đi một số người. Vậy ngươi trôi qua cũng là thư thái một chút rồi."

Nhạc Thiên Tuyết liền gật đầu. Cũng không nói thêm cái gì nữa.

Ngọc Chỉ Dương cũng không sao cả. Dù sao Nhạc Thiên Tuyết lúc trước còn không có nói gì. Hiện tại cùng hắn nói mấy câu rồi. Vậy sau này sẽ dần dần tốt nên.

Hao tổn thời gian một buổi chiều. Nhạc Thiên Tuyết chính la fngooif ghi ghi chép chép. Cái kia mực cũng hết. Nha hoàn vốn là muốn đến mài mực. Nhưng mà Ngọc Chỉ Dương lại chủ động hỗ trợ.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn thoáng qua. Liền cũng là cười cười. Khóe miệng độ cong vừa vặn. Cái kia đặc biệt ôn hòa.

Ngọc Chỉ Dương nhìn thấy. Cái kia tự nhiên là mở cờ trong bụng rồi. Tâm tình cũng là tốt hơn nhiều.

Hắn trước khi đi. Giảm một nửa số người canh gác rời đi. Bất quá hắn luôn luôn cẩn thận. vẫn để người quan sát nhất cử nhất động của Nhạc Thiên Tuyết.

Sau đó vài ngày. Nhạc Thiên Tuyết cũng giống như vậy. Cũng không có hành động gì quái dị.

Ngọc Chỉ Dương đây tâm tình cũng thả lỏng hơn nhiều. Hắn cũng là biết rõ Nhạc Thiên Tuyết mỗi ngày đều niệm kinh. Đều là muốn tụng kinh cho Nhạc Hòa.

Xem ra. Nhạc Thiên Tuyết trong lòng vẫn còn đả kích chưa khôi phục. Ngọc Chỉ Dương liền cũng là không lo lắng cái gì nữa.

Sau đó vài ngày. Lão Hoàng Đế thường xuyên mê man. Dương hoàng hậu lại là muốn đoạt quyền. Cùng Ngọc Hàn Phi đang làm mưa làm gió trong cung. Trong triều tình thế rất hỗn loạn.

Càng nghiêm trọng hơn. Chính là lương Tấn quốc bỗng nhiên xuất binh. Đã tập trung đến biên giới Thiên Long Quốc. Phá nhiều thành trì. Thế như chẻ tre. Rất là lợi hại.

Lòng dân hỗn loạn rất nhiều. các đại thần trong triều càng không cần phải nói. Đều là muốn Chiến Liên Thành xuất binh.

Thế nhưng là cái này lại vô cùng khó khăn rồi. vị hôn thê Nhạc Thiên Tuyết của Chiến Liên Thành vừa mới chết. Vô luận là ai đi. Vương phủ đều đóng cửa không gặp người. Dương thừa tướng đi mấy lần. Đó cũng là tức giận mà quay về.

Mà Nhạc Hòa trong tay có mười vạn đại quân thì càng không cần phải nói. Dương hoàng hậu đã cho lục soát khắp phủ tướng quân. Đó cũng là không tìm thấy binh phù.

không có binh phù. mười vạn đại quân cũng là hiệu lệnh không được. Bởi vì lão Hoàng Đế khi đó vẫn còn hôn mê. Căn bản cũng không thể đi điều động binh mã rồi.

Ngọc Chỉ Dương trong lòng biết lần này lương Tấn quốc là muốn thừa dịp cháy nhà cướp của. Cũng không biết hắn từ chỗ nào mà điều động mấy vạn binh mã. Lại để cho một phó tướng nho nhỏ tiến đến biên cương.

Muốn đem quân ngăn cản đại quân Lương Tấn Quốc. Thế nhưng biên cương tình hình rất là nguy cấp. Hắn cũng loay hoay tìm đối sách mà vô vàn khó khăn.

Đợi Ngọc Chỉ Dương đem những chuyện này xử lý tốt. Lúc này mới rãnh rỗi nhìn Nhạc Thiên Tuyết.

Hắn vốn là có chút sợ hãi. Nhưng đã đến chỗ kia. Thấy Nhạc Thiên Tuyết vẫn là đang hoàn hảo ở chỗ ấy. Hắn quả nhiên là nhẹ nhàng thở ra.

Đây đã là qua hơn một tháng. Nhạc Thiên Tuyết đã quen với thói quen sinh hoạt này.

Hắn hôm nay còn mang theo một cái hộp đựng thức ăn đến. Trong này đều chứa bánh ngọt mà ngày thường Nhạc thiên .

Nàng lại nhìn xem bộ dạng của Ngọc Chỉ Dương. Nói một câu: "Ngươi tựa hồ là gầy đi không ít."

Ngọc Chỉ Dương trong nội tâm ấm áp. Ngọc Cô Hàn chết rồi. Ngọc Hàn Phi một mực ngấp nghé ngôi vị Thái Tử. Đáng tiếc cha hắn Hoàng đế lại là hôn mê.

Hắn hiện tại có rất nhiều việc phải quan tâm. Mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ. Cái kia tự nhiên là gầy đi.

Bất quá Nhạc Thiên Tuyết cái này ân cần thăm hỏi. Đã lại để cho hắn có chút cao hứng.

"Trong triều nhiều chuyện bận rộn." Ngọc Chỉ Dương chầm chậm nói.

Bây giờ nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết. Mọi mệt mỏi của hắn cũng giảm đi không ít.

Không người nào biết Nhạc Thiên Tuyết còn sống. Không ai đến quấy rầy hai người bọn họ. Đó chính là tốt nhất.

"Chuyện gì mà bận rộn như vậy." Nhạc Thiên Tuyết nói qua."Sẽ không phải là Ngọc Hàn Phi đều muốn tranh đoạt quyền hành. Hoàng Thượng như thế nào rồi."

Ngọc Chỉ Dương cũng không muốn nói đến những chuyện này. Chỉ nói: "Lương Tấn quốc đến tập kích. Nhưng mà binh mã tạm thời không thể điều động được."

Lúc này. Nhạc Thiên Tuyết liền khẽ cười một tiếng."Cái kia là tự nhiên rồi. binh phù trong tay cha ta. Hắn vừa mới chết không lâu. Nếu muốn điều động mười vạn binh mã chính là rất khó đấy."

Ngọc Chỉ Dương sững sờ. Không thể tưởng được binh phù kai lại trong tay Nhạc Thiên Tuyết.

Trách không được lúc trước đến tìm. Đó cũng là tìm không được.

Thiên hạ này quân đội trung thành nhất là của Chiến Liên Thành. Chỉ cần là bản thân Chiến Liên Thành. Để cho bọn họ làm cái gì thì họ cũng là tình nguyện.

Tiếp theo chính là quân đội của Nhạc Hòa. Hắn ở quân doanh tây núi đã lâu. Cũng có được uy tín riêng.

Lúc này đây Nhạc Hòa bị nói là phản loạn. quân doanh tây núi có nhiều người bất mãn. Đó cũng là liên tiếp thượng tấu. Lại để cho Hoàng Thượng tra rõ việc này. Vậy khẳng định là có hiểu làm gì trong đó. Lại là biến thành như vậy.

Nhưng mà Nhạc Hòa đã chết. Lão Hoàng Đế hiện tại cũng bệnh rất nặng lằm liệt giường. Đương nhiên là sẽ không để ý chuyện này rồi.

Ngọc Chỉ Dương nói: "Binh phù để tại nơi nào vậy."

Nhạc Thiên Tuyết nhìn xem hắn. Ăn một cái bánh ngọt. Nói: "Ngươi muốn binh phù đó. Nhưng mà ta cũng không muốn cho. Huống chi cha ta đã chết. Còn có người tài ba sẽ nghe lệnh theo cái binh phù kia sao."

"Hiện tại lương Tấn quốc đánh đến. Chẳng lẽ vì dân chúng Thiên Long Quốc. Ngươi cũng nên mang ra. Những binh lính kia khả năng cũng chỉ là tìm lấy cớ nói không có binh phù thì sẽ không xuất binh. Nhưng mà sau khi có binh phù. Những binh lính kia làm sao sẽ không xuất chinh. Cái đó chính là quân lệnh nếu như không nghe. Đến lúc đó ta cũng sẽ có biện pháp trị bọn họ." Ngọc Chỉ Dương nói.

Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn. Cũng là không nói lời nào.

Ngọc Chỉ Dương ngược lại là nóng nảy. Hiện tại Chiến Liên Thành không chịu xuất binh. Chẳng lẽ thực phải chờ tới lương Tấn quốc đánh đến đây à. Tử Dạ thế nhưng là người không dễ chọc đấy.

Hắn lại là nói: "Thiên Tuyết. Ta biết rõ trong lòng ngươi còn hận. Hiện tại ta không cầu ngươi đi cứu phụ hoàng. Chỉ cầu ngươi đem binh phù mang ra. Cứu dân chúng mà thôi."

Nhạc Thiên Tuyết rủ xuống con mắt. Liền nhàn nhạt nói: "Binh phù được giấu phí sau linh đường. Ngươi cẩn thận tìm xem."

Ngọc Chỉ Dương lúc này mới thở ra. Nhạc Thiên Tuyết là thầy thuốc. Quả thật là cũng có lòng từ bi.

Hắn nói: "Cảm ơn ngươi. Thiên Tuyết."

Nhạc Thiên Tuyết chính là nói: "Đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Ngươi cầm đi đi."

Dù sao Nhạc Hòa ông cũng không có ở đây. Nàng cầm lấy cái binh phù kia cũng không có tác dụng gì. Những tướng lĩnh kia làm sao àm nghe lời một người nữ nhân đây.

Ngọc Chỉ Dương cầm binh phù. Vẫn còn có chút hữu dụng.

Nhạc Thiên Tuyết nghĩ thầm. Cái kia lại là nở nụ cười.

Mà Ngọc Chỉ Dương muốn cầm binh phù. Đương nhiên là sẽ không quang minh chính đại tiến đến phủ tướng quân.

Nửa đêm hắn đến phủ tướng quân. Tìm một phen. Cái kia quả thật là đã tìm được.

Hắn nhìn kỹ một chút. Cái kia quả thật là thật sự. Xem ra Nhạc Thiên Tuyết cũng là không có lừa gạt hắn.

Ngọc Chỉ Dương bỗng nhiên liền đã nghe được một chút tiếng động. Hắn lập tức quay đầu."Là ai. ."

Hắn đuổi theo. Lại phát hiện trong sân có một con mèo nhảy qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.