Trần công công gào thét. Dĩ nhiên là cả kinh nói không ra lời.
Mà trong mắt Nhạc Thiên Tuyết chuyện này coi như là không có chuyện gì. Mặc cho cho thái y đang cố gắng cứu chữa.
Lão Hoàng Đế lớn tuổi. Bị tức ngực giống như là bị trúng gió. Hơn nữa Ngọc Cô Hàn lại đã chết. Lão Hoàng Đế sau khi tỉnh lại. Nghĩ chuyện xảy ra như vậy. Chính là bi phẫn tràn ra.
Dương hoàng hậu một mực canh giữ ở trước giường rồng. thời điểm Lão Hoàng Đế tỉnh lại. Hoàng hậu vừa vặn ở đó. Nhìn thấy người liền nói một câu: "Đem... Nhạc Thiên Tuyết... Ban được chết... Chết..."
Giết con của hắn. Chuyện này không thể bỏ qua được.
Dương hoàng hậu trong nội tâm vui vẻ. Lúc này đây rút cuộc có cơ hội đối phó Nhạc Thiên Tuyết rồi.
Mà Chiến Liên Thành cũng không có lộ mặt. Vốn Dương hoàng hậu vẫn có chút kiêng kị Chiến Liên Thành đấy. Nhưng mà bây giờ chuyên lớn này xảy ra. Phủ tướng quân cũng trong tình trạng chung như vậy. Hiện tại Chiến Liên Thành hẳn là không muốn lấy Nhạc Thiên Tuyết nữa rồi.
Dương hoàng hậu nghĩ được như vậy. Chính là quay đầu ra nói: "Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng. Lập tức ban chết cho Nhạc Thiên Tuyết. Không được sai sót."
Trần công công nghe thấy vậy. Đó chính là lập tức đi an bài. Nhạc Thiên Tuyết giết Ngọc Cô Hàn. Cái kia đích thật là không thể dễ tha.
Nhưng mà thời điểm Trần công công đi Thiên Lao. Liền phát hiện Ngọc Chỉ Dương vừa vặn cũng là đi.
"Tam hoàng tử." Trần công công thi lễ một cái. Nghĩ thầm Ngọc Chỉ Dương làm sao lại đến nơi này.
Mà Ngọc Chỉ Dương đã là mở miệng trước hỏi: "Trần công công như thế nào đến. Phụ hoàng như thế nào rồi."
Ngọc Chỉ Dương tay trong còn cầm lấy bội kiếm. Ánh mắt nhàn nhạt đấy.
Trần công công không có nghĩ đến nhiều như vậy. Đã nói: "khẩu dụ của Hoàng Thượng. ban chết cho Nhạc Thiên Tuyết. Lão nô hiện tại chính là đến hành hình."
Hắn cũng là thấy đáng tiếc cho Nhạc Thiên Tuyết. Vì cái gì liền hết lần này tới lần khác muốn cùng Hoàng Đế đối nghịch đây. Nếu không làm như vậy. bây giờ có thể đã trở thành Thái Tử Phi. Làm sao rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Nhạc Thiên Tuyết đó cũng là tự làm tự chịu rồi. Đầu phục Chiến Liên Thành. Cùng Chiến Liên Thành phát triển tình cảm náo cho toàn thiên hạ biết. Không thể tưởng được hiện tại Chiến Liên Thành cũng là không có xuất hiện cứu nàng.
Ngọc Chỉ Dương thì là nói: "Ta đến đây thay hoàng huynh báo thù. Trần công công không cần phải đi nữa."
Dứt lời. Hắn chính là đi tới. Không có lưu lại nữa.
Trần công công sững sờ. Vội vàng chính là đi vào nhìn nhìn. Chính là phát hiện Nhạc Thiên Tuyết té ngã trên mặt đất. Hơn nữa đầu cũng bị tách ra khỏi thân thể.
Hắn tại chỗ liền cũng là sửng sốt. Nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh hãi.
Trần công công cảm thấy có chút buồn nôn. Che miệng lại. Hắn vội vàng phân phó phía tiểu thái giám phía sau."Mau đi xem một chút. Có phải là Nhạc Thiên Tuyết hay không."
Tiểu thái giám đó cũng là sợ hãi muốn chết rồi. Cũng không dám nhìn tới. Trần công công lại thúc giục vài câu. Tiểu thái giám đó mới là vững gan đi nên nhìn.
Bất quá tiểu thái giám cũng là không có mở to hai mắt. Liền cũng là tùy ý liếc qua. Nhìn xem bộ dạng có vài phần giống như là Nhạc Thiên Tuyết. Vậy cũng là gật đầu nói: "Công công. Là nàng. Không phải người khác."
Trần công công liền lui ra ngoài. Hỏi lính canh ngục. Cái kia xác định không ai đến đây cả. Chính là lập tức trở về phục mệnh.
Dương hoàng hậu nghe thấy vậy. Chính là cao hứng cười cười."Tốt. Hoàng Thượng cũng rút cuộc cam lòng giết nàng. Đến. Phần thưởng."
Trần công công không dám lấy công. Đã nói: "Hoàng hậu nương nương. Đó là Tam hoàng tử thay thái tử điện hạ báo thù. Lão nô không dám nhận công."
Dương hoàng hậu hé mắt. Không thể tưởng được là Ngọc Chỉ Dương lại giết nàng. Trước kia Ngọc Chỉ Dương ngược lại là rất bảo vệ Nhạc Thiên Tuyết đấy. Nhưng sao bây giờ lại đi giết Nhạc Thiên Tuyết. Đó cũng là hắn.
Dương hoàng hậu cười đắc ý. Nói: "Nhạc Thiên Tuyết đã chết là tốt rồi... Đã chết là tốt rồi a..."
Hiện tại lão Hoàng Đế bị bệnh. Nếu như bệnh tình càng ngày càng nặng thêm. Người bình thường thế nhưng là cứu không được. Nàng biết rõ Nhạc Thiên Tuyết là quỷ y cô nương. Hiện tại Nhạc Thiên Tuyết chết rồi. Thì ai có thể đem lão hoàng đế cứu tốt đây.
Lúc này đây. Nàng thật là muốn đa tạ Ngọc Chỉ Dương.
Chỉ trong vòng hai ngày này. Triều chính rung chuyển.
Vốn là Nhạc Hòa mưu phản chết rồi. Nhạc Thiên Tuyết ăn gan báo giết Ngọc Cô Hàn đã bị ban chết. Hiện tại liền lão Hoàng Đế cũng đã ngã bệnh.
Đợi khi Chiến Liên Thành về đến. Mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Phủ tướng quân. Đã bị niêm phong.
Hắn không nóng không vội. Đi Hoàng Cung. Lão Hoàng Đế cũng là không thấy hắn. Nhưng mà hắn đều muốn tìm thi thể Nhạc Thiên Tuyết. Dương hoàng hậu đã sớm là để cho người đi thiêu hủy rồi. Tuyên bố nói muốn cho Nhạc Thiên Tuyết vĩnh viễn không siêu sinh được.
Lần này. Chiến Liên Thành mới suy yếu đứng dậy.
Hắn cũng về muộn hai ngày. Khi về thì mọi chuyện đã như vậy rồi. Hắn không phải nói muốn kết hôn với nàng sao.
Nàng vì cái gì liền không đợi được mình
Chiến Liên Thành sắc mặt lạnh lùng như băng. Đem tất cả đồ trên bàn trà quyets xuống.
Hạo Nguyệt cùng truy tinh không dám tiến lên.
Hạo Nguyệt theo sau Chiến Liên Thành cùng một chỗ rời kinh. Bởi vì dọc đường. Chiến Vân Ca lại bỏ trốn
Do vậy trong vương phủ không có người có thể làm chủ. Hơn nữa đây hết thảy đều thật là trùng hợp.
Phủ tướng quân vừa lúc đó gặp chuyện không may. Đợi thời điểm khi Chiến Liên Thành nhận được tin tức. Cái kia cũng đã là muộn rồi.
Bởi vì lão Hoàng Đế cũng rất thông minh. Đem tin tức cho phong tỏa. Nếu không phải Chiến Liên Thành cảm thấy mọi chuyện không đúng. Không thì còn trở về chễ hơn vài ngày nữa.
"Vương gia." Hạo Nguyệt mở miệng nói chuyện."Chúng ta phải làm gì."
Chiến Liên Thành hiện tại cũng là rất bình tĩnh. Hỏi: "thi thể Nhạc Tướng Quân nhất định phải mang về."
Hắn không bảo vệ được Nhạc Thiên Tuyết. cũng không thể để cho cha nàng một phần mộ cũng không có.
Hạo Nguyệt liền bẩm báo nói: "Thuộc hạ đã phái người di vào cung. Thi thể còn trong cung. Hiện tại Hoàng Thượng bị bệnh. Nhiều người đều vây quanh hoàng thượng. Cũng không có thời gian đi quản thi thể của Nhạc Tướng quân."
Chiến Liên Thành nói: "Nghĩ biện pháp mang thi thể về. Cùng Đồng Thiên Trường đồng táng một chỗ."
Truy tinh hỏi: "Cái kia... kẻ thù của Nhạc tiểu thư ... Vậy phải làm thế nào."
Hiện tại thiên hạ mọi người cũng biết Nhạc Thiên Tuyết là vị hôn thê của Chiến Liên Thành. Nhưng mà lão Hoàng Đế rõ ràng còn có thể hạ thủ được. Chiến Liên Thành lúc này đây rất là tức giận.
Hiện nay. Chiến Liên Thành liền cũng là trầm mặt. Căn bản là không có giãn ra.
Hắn chỉ nói một chữ: "Diệt."
Là hắn quá thất bại rồi. Rõ ràng không bảo vệ được nàng.
Hắn trong nội tâm từng thề qua. Muốn cả đời che chở nàng.
Nhưng còn bây giờ thì sao. Đến gặp mặt nàng lần cuối cũng không gặp được. thâm cừu đại hận Như thế. Chẳng lẽ còn không nên diệt sao. Không phải diệt Thiên Long quốc ngày hôm nay sao. .
Hạo Nguyệt biết rõ bây giờ không phải là thời cơ tốt. Bất quá Chiến Liên Thành một lòng kiên quyết như thế. Nàng sao có thể nên tiếng khuyên nhủ được.
Nàng đành phải nói là; "Vương gia. Việc này không thể vội vàng được. Chúng ta trước hết lấy thủ cấp của lão hoàng đế kia trước đã."
Chiến Liên Thành ánh mắt nhàn nhạt. Nói: "Mạng của một mình hắn sao có thể bồi thường. Toàn bộ Ngọc thị. Một người cũng không thể bỏ qua."
Bên này. Ngọc Chỉ Dương bỗng nhiên hắt xì.
Hắn vuốt vuốt cái mũi. Cái này nhanh đến mùa thu. Thời tiết đã lạnh thêm không ít.
Hắn suy nghĩ một chút. Chính là lại là muốn vào xem một chút như thế nào. Nhưng mà nghĩ thầm đây cũng là khả năng có thể nhanh tỉnh được như vậy.
Hắn cũng chính là dừng một chút. Cái kia trong phòng liền có một đứa nha hoàn đi ra. Hô hào: "Chủ tử. Cô nương tỉnh."
Ngọc Chỉ Dương thoáng cái liền cao hứng đứng dậy. Vội vàng liền đi vào. Cái kia trong căn phòng nho nhỏ. Lại là có vài dây xiềng xích trên mặt đất.
Mà người ngồi trên giường kia. Tay chân rõ ràng đều là đã bị khóa. Cũng chỉ có thể là hoạt động trong căn phòng này.
Nàng ánh mắt ngốc trệ. Nhìn nhìn xiềng xích trên tay mình. Sau đó liền ngẩng đầu nhìn Ngọc Chỉ Dương.
Sau đó. Ánh mắt của nàng liền trở nên lăng lệ ác liệt. Sau đó khẽ cười một tiếng."Không thể tưởng được là ngươi."
Ngọc Chỉ Dương nhìn nàng. Trông thấy nàng khí sắc không tệ. Đó chính là nhẹ nhàng thở ra.
Không bỏ qua. Đây chính là Nhạc Thiên Tuyết ngồi ở đây mà. Nàng mặc quần áo trắng. Nhưng mà nàng bây giờ đã mất đi tự do.
Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt cũng là lạnh nhạt. Nàng biết rõ. Ngày ấy Ngọc Chỉ Dương đến. Mãnh liệt liền đối với nàng xuất thủ.
Sau khi nàng tỉnh lại. Liền phát hiện mình ở chỗ này rồi. đây không biết là đại phương nào. Nàng cũng không biết.
Nhạc Thiên Tuyết chỉ biết là. Đây đại khái là Ngọc Chỉ Dương cứu mình. Dù sao nàng giết Ngọc Cô hàn. Lão Hoàng Đế nhất định là sẽ không bỏ qua cho mình.
Ngọc Chỉ Dương đi qua đến. Thanh âm êm dịu."Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không. Nếu là có. Ta cho người đến xem cho nàng một chút."
Nhạc Thiên Tuyết tay chân bị khóa sắt. Nàng làm sao sẽ không rõ ý tứ này.
Nàng hiện tại chỉ sợ nếu muốn đi. Đó cũng là một chuyện khó khăn vô cùng.
Nàng nhìn Ngọc Chỉ Dương."Ngươi đã quên ta là người như thế nào sao. Nếu ngươi không muốn chuyện như vậy lập lại mà ta cũng không muốn nhìn thấy mặt ngươi. ngươi cũng nên đừng xuất hiện trước mặt ta."
Ngọc Chỉ Dương sững sờ. Nàng lại nói chuyện như vậy. Lòng của hắn là có chút bi thương.
Nha hoàn kia cũng là nhìn không được."Cô nương. Là chủ tử của chúng ta đã cứu ngươi về đây. Bằng không ngươi bây giờ đã đến điện Diêm La trình diện rồi. Ngươi rõ ràng còn nói chuyện với chủ tử ta như vậy."
Ngọc Chỉ Dương nhíu mày. Trừng mắt nhìn nhà hoàn kia. Nha hoàn kia cũng là không dám gì nữa. Vội vàng lui qua một bên.
Nhạc Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng. Có chút lạnh như băng."Tam hoàng tử. Ngươi tự nhiên làm chuyện tốt. Chẳng lẽ ta lại không biết trong đầu ngươi suy tính chuyện gì sao. Hiện tại việc gì phải gỉa bộ làm người tốt chứ."
Ngọc Chỉ Dương thân thể cứng đờ. Không thể làm gì nhắm mắt lại.
Hắn ngày thường Ôn Nhã cũng là thay đổi không ít. Tuy rằng ngày bình thường biểu hiện của hắn luôn luôn nước chảy mây trôi(không quan tâm chuyện gì). Không truy cầu công danh lợi lộc. Nhưng mà hắn sau này chầm chậm phát hiện. Hắn là vô dục vô cầu. Nhưng là đối với những thứ khác mà thôi.
Nhưng mà Ngọc Chỉ Dương thủy chung nhớ rõ. Ngày ấy hắn gặp một nữ tử. Cái kia đối với hắn cười đến sáng lạn. còn nữ tử đó mượn áo choàng của hắn...
Duy chỉ chuyện về nàng. Hắn là không có cách nào bỏ qua được.
Hắn nói: "Ta đã cho ngươi một cơ hội. Ta ngày đó đi tìm ngươi. Liền là muốn cho ngươi hiểu rõ ràng. Chớ cùng Chiến Liên Thành kết hôn."
Nếu như nàng khi đó cự tuyệt. Không cùng Chiến Liên Thành ở cùng một nơi. Cái kia hắn tự nhiên sẽ không tùy ý để cho lão hoàng đế hạ thủ Nhạc Hòa.
Nói đến. Đó cũng là muốn giáo huấn cho Nhạc thiên Tuyết một chút mà thôi. Thế nhưng là không nghĩ đến. Nhạc Hòa lại đã chết rồi. Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết cũng là can trường. Còn đem Ngọc Cô Hàn cho giết chết.
Đây là chuyện mà NGọc CHỉ Dương tuyệt đối không nghĩ tới. Cho nên đã xảy ra chuyện này. Hắn liền lập tức trù hoạch làm như thế nào có thể cứu Nhạc Thiên Tuyết.
Bởi vì hắn ngay từ đầu cũng đã có kế hoạch tốt rồi. Lại để cho Chiến Liên Thành không kịp trở về. Cho nên lúc này trong kinh thành. Cũng chỉ có hắn có thể cứu Nhạc Thiên Tuyết mà thôi.
"Nói đến như vậy. vẫn là ta sai." Nhạc Thiên Tuyết nói."Đều vì mình làm chủ. Ngươi cũng không phải làm sai. Chẳng qua là ta và ngươi về sau. Chỉ có thể là cừu nhân."
Nàng lời này nói ra cũng là đặc biệt bình tĩnh.
Ngọc Chỉ Dương ngây người. Khó khăn nói: "Vì cái gì lúc trước CHiến liên thành làm Nguyên Thiên Tứ bị thương. Ngươi đơn giản như vậy đã tha thứ cho hắn. Mà ta. Ngươi muốn như thế. Cha ngươi. Cũng không phải do ta giết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]