Gió nhè nhẹ thổi qua khiến tay áo Mộ Dung Xung khẽ bay, tư thái tao nhã mà cao quý, đôi mắt sâu thẳm như biển xanh cao rộng, óng ánh vô hạn, lại dường như là một vì sao phát sáng nhất trên bầu trời đêm, làm người ta lóa mắt.
Trong nháy mắt, đôi mắt thâm u đó như nhấn chìm nàng vào trong, cũng may đúng lúc này những tiếng bước chân lộn xộn chợt vang lên phía dưới tàng cây, xen lẫn theo đó là những tiếng tra hỏi hung hãn.
“Ai đó? Ở đây làm gì?”
Vân Tiếu nhanh chóng cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy dưới tàng cây là một đống thị vệ đang vây lấy mấy người đứng chờ là Tú Tú và Uyển Uyển, mà thân thể của nàng bỗng chốc bay vút lên, cưỡi mây lướt gió trong không trung, một bàn tay ấm áp như ngọc sáng kéo lấy nàng, nháy mắt lướt mình từ tàng cây lên, đến khi nàng đứng vững trở lại thì phát hiện mình đã ở rừng mai phía sau Ngự hoa viên rồi.
Sau khi nàng đứng vững, Mộ Dung Xung buông lỏng tay nàng ra, thân mình tự động lui về cách nàng hơn ba thước cứ như nàng là một cái gì đó có độc hay bệnh khuẩn gì vậy, nhưng mà những lúc nguy hiểm hắn lại ra tay giúp nàng, người này thật quá khó hiểu.
“Vừa nãy sao lại giúp ta?”
Vân Tiếu không nhịn được đành mở miệng hỏi, ở tình huống thế này, là người thông minh tốt nhất là nên giả bộ không biết gì cả, đó chính là lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo, nàng chỉ muốn biết vì sao nam nhân này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881751/chuong-051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.