Thượng Quan Lâm cung kính chắp tay: “Thần đệ tham kiếm Hoàng tẩu”.
Nói xong Thượng Quan Lâm nhìn chằm chằm nữ nhân kia, chỉ thấy nàng ngập ngừng một lúc sau đó mới quanh đầu qua nhìn, đôi mắt to chớp chớp, lông mi thật dài lay lay hai cái, miệng nhếch lên, khóe miệng toàn là điểm tâm, tay còn cầm một miếng điểm tâm, vụn bánh rơi đầy tay, nhìn thật là thảm hại, Thượng Quan Lâm trước tiên là cụp mắt xuống, trực giác như muốn quay đầu rời khỏi này.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Hoàng thượng lệnh cho mình làm lại phải nén lại tâm tình chán ghét mà nhìn nàng, xem xem nữ nhân này rốt cục là ngốc thật hay giả ngây giả dại.
“Hoàng tẩu?”
Hắn lại gọi một tiếng, lần này là tiến tới từng bước lại gần Vân Tiếu.
Vân Tiếu cảm thấy thật đáng ghét, cảm giác ghê tởm nhiều như nời núi lấp biển, vốn vừa ăn rất nhiều bánh ngọt, hơn nữa bây giờ thấy cái vẻ giả tạo của Thượng Quan Lâm là lại muốn nôn hết cả ra, mà nàng cũng không làm bản thân thất vọng, mở miệng liền oa một tiếng nhắm ngay Thượng Quan Lâm mà nôn.
Cái áo cẩm bào kia nháy mắt biến thành thật tanh tưởi.
Thượng Quan Lâm hoàn toàn hóa đá.
Mà Vân Tiếu dường như đã cảm thấy thoải mái hơn, lau miệng cười híp mắt nhìn Thượng Quan Lâm.
“Ca ca, ta giúp ca ca lau áo nhá.”
Một đôi tay ngọc dinh dính trông vô cùng thê thảm thò ra muốn kéo tay áo cẩm bào của Thượng Quan Lâm, Thượng Quan Lâm cuối cùng cũng tỉnh lại từ sự kinh ngạc cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881749/chuong-049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.