Trăng lặn, bóng sáng mờ ảo, Vân Tiếu chỉ kịp nhin thấy một bóng người bay xẹt qua trong nháy mắt, giống như một linh hôn trong đêm lạnh thình lình nhập vào cành lá rậm rạp.
Gió lớn tán đi, cẩm bào trắng của nam tử từ từ buông xuống, trên áo thêu hình nửa cánh sen lóa mắt lạ thường.
Nam nhân này hình như rất thích mặc quần áo trắng, hai lần gặp mặt đều là màu trắng, hoặc là thêu vằn nước biển hoặc là nửa cách sen, có thể thấy được phẩm hạnh cao nhã của người mặc, chỉ là người như vậy sao lại dùng mặt nạ che đi dung nhan, còn có ý đồ xuống tay với một kẻ ngốc.
Vân Tiếu vừa đánh giá nam tử đối diện vừa ngắm nghía ngân đao lóe sáng trong tay, bên tai là tiếng gọi của Uyển Uyển và Tú Tú, một màn vừa nãy các nàng không nhìn thấy, chỉ thấy kì quái là vì sao chủ tử định xuống rồi lại trèo lên.
Nam nhân xông vào Hoàng cung nửa đêm khuya khoắt này chính là Mộ Dung Xung đã từng gặp một lần.
Lúc này hắn đứng đón gió một cách rất ưu nhã, ánh trăng xuyên qua cành lá rơi trên người hắn, giống như được phủ một lớp ánh sáng bạc, tóc được bó bằng một cây ngân trâm, mái tóc đó dài hơi những nam tử bình thường, mềm mại bóng mượt như tơ lụa thượng đẳng, mặt nạ hồ điệp che đi nửa khuôn mặt trên, chỉ lộ ra một chiếc mũi rất cao, môi đỏ tự nhiên, cằm hơi nâng lên, loại khí phách này là hoàn toàn bẩm sinh, Vân Tiếu còn nghi mình nhìn nhầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y-ngoc-hau/2881745/chuong-045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.