Tiểu Hà nghe thấy câu hỏi của nương nương thì từ đáy lòng thở phào một hơn, cung kính bẩm báo: “Hôm nay nô tỳ đến Ngự dược phòng lấy thuốc, trên đường gặp một người nói muốn gặp Hoàng hậu nương nương, nói là buổi tối đợi người ở sau Ngư hoa viên”. “Ai muốn gặp ta vậy?” Vân Tiếu dường như thật hoang mang, nhăn mày suy tư, cũng không nói đến việc sẽ đến Ngự hoa viên, chỉ từng ngụm từng ngụm nhấp trà. Tiểu Hà không khỏi có chút nóng vội, sợ Hoàng hậu nương nương sẽ không đi bènc ẩn thân xin chỉ thị: “Nương nương có đi không ạ?”. Vân Tiếu bỏ chum trà xuống nhìn nàng ta, trong mắt có hai chùm lửa đang bùng cháy, lòe lòe nhấp nháy, mang theo ẩn ẩn những tia lạnh lẽo, tựa như phẫn nộ nhưng lại không rõ ràng, đáy lòng Tiểu Hà hơi hơi run lên, nương nương sẽ không phát hiện ra những chuyện mình làm rồi chứ, nếu thế tiếp đến chỉ còn đường chết, nhưng thật sự lại vẫn hy vọng một chút, lại nhìn Vân Tiếu vẫn giống bình thường, cười rất ngọt ngào cũng không mảy may thể hiện cảm xúc, xem ra là mình suy nghĩ nhiều quá rồi. “Đi.” Vân Tiếu đứng dậy, Uyển Uyển đứng cạnh đưa tay giúp Vân Tiếu, hai người đi ra ngoài. Tú Tú bị bỏ lại đằng sau nhìn Tiểu Hà bằng ánh mắt kỳ quái, nghi hoặc mở miệng: “Tiểu Hà ngươi làm gì thế, gì mà cứ thần thần bí bí, ngươi không thể hại Hoàng hậu nương nương”. “Ngươi nói gì vậy?” Tiểu Hà lạnh lùng trừng mắt nhìn Tú Tú một cái cứ như hận không thể đánh cho nàng ta một trận, cái đứa đầu gỗ này, có tư cách lớn tiếng như thế sao? Lúc này, bóng người phía trước thoáng dừng lại một chút, quay đầu lại kêu. “Tiểu Hà, còn không mau đi trước dẫn đường, hai người các ngươi lén lút đi sau làm gì, không phải là nói gì mờ ám chứ.” Tiểu Hà chạy nhanh lại rồi lắc đầu quả quyết: “Nương nương, không có ạ, nô tỳ đưa người qua”. Đoàn người ra khỏi Kim Hoa cung, đứng ở hành lang dài nơi cửa điện, Uyển Uyển vươn tay kéo Vân Tiếu, cẩn thận choàng áo lên người nàng ta, lo lắng mà nhắc nhở: “Đêm khuya gió lớn, nương nương sao lại để ý đến người đó?”. Uyển Uyển vừa nói khiến Tiểu Hà lại thấy căng thẳng, sợ Hoàng hậu không đi nữa làm hỏng kế hoạch, có điều rất nhanh lại nghe thấy tiếng Hoàng hậu nương nương nói. “Ta rất muốn xem là ai mà muốn hẹn bổn cung vào ban đêm.” Âm thanh “đinh đang” khát máu vang vọng trong màn đêm, càng làm đêm đen thêm phần lạnh thấu xương. Tiểu Hà rùng mình một cái, đáy lòng chợt cảm thấy hối hận, nhưng lại vẫn không cam lòng, hơn nữa nàng đã không thể quay đầu được nữa, nếu như đắc tội Đức phi nương nương cũng sẽ không có kết cục tốt, hiện giờ đành phải đánh cược một phen. Tú Tú đi sau càng giờ mới chậm chạp phát hiện không khí rất quái dị, lời nói của nương nương giống như đang đánh đố người ta vậy, hơn nữa người bị nhằm vào hình như là Tiểu Hà, Tiểu Hà đã làm gì rồi? Càng đi lâu trên đường càng lạc vào một tầng sương bạc trắng xóa, nhiễm lên cả trên hoa cỏ, dưới ánh trăng toát ra ánh sách trắng trong suốt. Đêm đã khuya , khí lạnh thấm đẫm vào da thịt con người. Vài người không nhịn được mà run run, bước chân nhẹ nhàng đi theo Tiểu Hà xuyên qua hành lang dài điêu khắc hình chim. Đêm lạnh tĩnh lặng không một tiếng động. Ngự hoa viên, trống vắng không một bóng người, sương mù càng ngày càng dày đặc, cả Ngự hoa viên rộng lớn như được phủ một làn lụa mỏng, gió đêm thổi qua, bồng bồng bềnh bềnh, quỷ dị khó lường. “Người đâu?” Uyển Uyển lạnh lùng mở miệng, nhìn Tiểu Hà đang dừng lại phía trước, chỉ thấy nàng ta nhìn quanh một chút, rất nhanh quay lại nở nụ cười đáng yêu hiếm thấy: “Nương nương, người chờ ở đây, ta đi tìm người cho người”. Nói xong thì nhìn Vân Tiếu, sâu trong đôi đồng tử đen nhánh của Vân Tiếu lóe lên một chút, nở nụ cười làm sáng lạn cả khuôn mặt, quay đầu cầm tay Uyển Uyển đứng cạnh. “Tỷ tỷ, không phải tỷ nói chơi với ta sao? Chúng ta tới đây làm gì?” Trong nháy mắt, Tú Tú và Tiểu Hà như bị sét đánh, nương nương đang làm cái gì vậy? Nhưng mà khả năng thích ứng của Uyển Uyển lại siêu mạnh, lập tức giơ tay kéo lấy nàng rồi dịu dàng nói: “Nương nương, Tiểu Hà tỷ tỷ nói có người muốn gặp người, người quên rồi sao?”. “Ta không gặp, ta không gặp.” Vân Tiếu lập tức chơi xấu mở miệng, thân mình lùi lại một bước, chạy đến trốn sau một gốc cây đại thụ của Ngự hoa viên, chân nhanh như gió đạp đạp vài cái người đã bay lên giữa không trung, mấy cung nữ lập tức chạy tới, kinh ngạc đến nỗi quên mất phải kêu lên, nương nương thế nhưng biết trèo cây, động tác cũng thật thô lỗ, thật sự không giống tiểu thư khuê các chút nào. Uyển Uyển đứng dưới tàng cây ngửa đầu kêu: “Nương nương, xuống dưới đi, chúng ta đi trở về, trở về ngủ”. “Ta muốn ngươi chơi với ta.” Vân Tiếu căn bản không để ý tới Uyển Uyển bên dưới, tiếp tục trèo lên, trèo cây là sở trường trước đây của nàng, hồi đấy nàng còn có biệt danh là con khỉ, lúc ở nhà bà nội, trèo cây, trộm trứng chim, xuống sông mò cá cái gì cũng đã làm thử, chẳng qua là thời gian trôi qua lau quá, cho nên bây giờ động tác trèo cũng không quá linh hoạt như trước, Vân Tiếu vừa trèo vừa nghĩ, nháy mắt liền trèo đến ngọn cây, chọn một cành cây to cứng ngồi lên lắc lư a lắc lư. Ba người phía duới mỏi mắt nhìn nàng, thay nhau kêu. “Nương nương xuống dưới đi, nương nương xuống dưới đi.” Đáng tiếc nữ nhân ngốc kia dường như không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn trời, hái được một chiếc lá cay làm nhạc khí, cố sống cố chết thổi ngẫu nhiên lại phát ra một tiếng dọa người, thật là có chút giống con quạ trong gió. Uyển Uyển nhìn tình huống đột phát trước mặt, đột nhiên quay người nhìn Tiểu Hà. “Ngươi xem ngươi đã làm gì a, biết rõ đầu óc nương nương không được tốt lại nói có người muốn gặp nàng, giờ thì hay rồi, nương nương phát bệnh, xem ngươi xử lý thế nào?” Tiểu Hà quýnh lên, không khỏi thốt ra. “Nàng…” Nhưng chỉ mới phát ra một âm, phía dưới lại không tài nào thốt được một chữ, dùng sức kêu, liều mạng kêu, nhưng cuối cùng cũng không phát ra được âm nào, khủng hoảng nháy mắt bao trùm nàng ta, đây là chuyện gì, rốt cuộc là có chuyện gì, nhớ lại lúc nãy nương nương cho nàng ăn dưỡng sinh hoàn, chẳng lẽ thuốc đó có vấn đề sao, có nghĩa là khi đó nàng ta đã biết mình có tâm địa khác rồi sao, mồ hôi lạnh chảy xuống hai má, trong gió đêm khiến lạnh thấu xương, tuyệt vọng đang chiếm cứ con người nàng. Tú Tú đứng bên cạnh chưa phát hiện dị trạng của Tiểu Hà, kỳ quái truy hỏi: “Tiểu Hà, rốt cục thì ai muốn gặp nương nương a”. Đúng lúc này, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên một tiếng kêu lanh lảnh: “Hoàng Thượng giá lâm, Đức phi nương nương giá lâm”. Vô số đèn lồng sáng lên, uyển chuyển mê ly, nhiều đốm sáng trong suốt tụ lại trong bóng đêm, giống như vô số ánh lửa thắp sáng bầu trời, sáng rực đặc biệt xinh đẹp. Uyển Uyển và Tú Tú còn có Tiểu Hà nhanh chóng quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Tham kiến Hoàng Thượng, Đức phi nương nương.” “Đứng lên đi.” Đức phi ôn nhu mở miệng, trong giọng nói không che dấu được vui sướng, chậm rãi nhìn phía Tiểu Hà: “Hoàng hậu nương nương đâu?”. Dưới ánh đèn lòng chiếu rọi, sắc mặt Tiểu Hà trắng bệnh như tờ giấy, một chữ cũng không nói nên lời, Uyển Uyển trong lòng đã rõ mọi chhuyện lạnh lùng thản nhiên đáp lời: “Bẩm Đức phi nương, bệnh của Hoàng hậu nương nương tái phát, nàng ấy một mình leo lên cây ngồi”. Nói xong chỉ chỉ cây đại thụ phía sau, tất cả mọi người đứng dưới tàng cây đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoàng hậu nương nương hai chân dang rộng cưỡi trên một gốc cây to lớn cầm một chiếc lá nhỏ đưa lên miệng thổi, chẳng qua là không phát ra được tiếng gì, ngẫu nhiên chỉ có mấy tiếng sít sít, nhưng mà lại thổi đến đỏ mừng cả mặt mà nàng ta vẫn chơi đùa kinh chết đi được. Đức phi liếc mắt nhìn tình huống trước mặt, sắc mặt đại biến, thình lình quay ra nhìn Tiểu Hà: “Thế này là thế nào? Không phải ngươi bảo Hoàng hậu không ngốc sao?” ~ HẾT CHƯƠNG 43 ~ p/s: có bạn nào tốt bụng dùng 0.00000001s mặc niệm cho bé Tiểu Hà với =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]