🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Dĩnh chui vào trong xe, còn gặp những đồng nghiệp khác tan tầm ở cửa.

Trông thấy chiếc xe sang mở cửa ra, lộ ra gương mặt mỉm cười của Tiểu Cung đổng, sau đó lại bị Thẩm Dĩnh che chắn. Thẩm Dĩnh còn cười vẫy tay với những đồng nghiệp khác, xem ra tâm trạng rất vui sướng.

Bây giờ ai cũng biết Thẩm Dĩnh là người cầm quyền của Cung Trĩ ở Triều Sinh.

Còn tin đồn trước kia với Cung Dực, thời gian dần trôi qua bắt đầu có người nghi ngờ. Không nói những cái khác, liệu bạn thân ai có quan hệ với anh trai như vậy mà còn giúp đỡ không hề khúc mắc gì thật sao?

Điều này vô lý.

Rốt cuộc, chỉ bởi vì trước kia Thẩm Dĩnh không có gì cả, nhìn sơ qua, cũng chỉ có gương mặt đó.

Mà bây giờ, cô dựa vào chính mình được người khác công nhận. Triều Sinh không có nhiều gốc rễ phức tạp, hai cái duy nhất, cũng chìm xuống theo sự suy tàn của Tôn Tĩnh. Với lại, sau khi Thẩm Dĩnh lên nắm quyền, trả tiền hào phóng, sếp như vậy, ai không thích? Dần dà lời ong tiếng ve bớt đi rất nhiều, người ghép đôi không ít, ngay cả nhân viên bình thường cũng muốn kêu gào vài tiếng "Thẩm tổng nhìn tôi."

Phó giám đốc cái gì, bây giờ ai không biết năm sau Thẩm Dĩnh sẽ leo lên?

Thẩm Dĩnh chui vào trong xe, đầu tiên là ôm Cung Trĩ một cái, vùi đầu vào cổ Cung Trĩ, nhẹ nhàng hít hà, không vui: "Có mùi người khác."

"Chị là cún à?" Cung Trĩ bất đắc dĩ, cũng không đẩy ra, chỉ liếc nhìn Trương Sơn một cái.

Trương Sơn coi mình như một chiếc máy móc lái xe không tình cảm, mặt không cảm xúc khởi động xe. Chiếc xe bình ổn lướt qua nhân viên Triều Sinh, Cung Trĩ nhìn nét mặt của họ, biết rõ mọi người không nhìn thấy tình huống trong xe, nhưng da mặt vẫn hơi nóng lên.

Còn Thẩm Dĩnh thì da mặt dày, không, phải nói là hoàn toàn không cần mặt. Cả người cô đều vùi vào ngực Cung Trĩ một cách tự nhiên, tránh thế nào cũng không được. Nhìn thấy vẻ mặt hơi bất đắc dĩ của Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh liền uốn éo hừ một tiếng: "Chị không thích trên người em có mùi của ai khác."

Giọng điệu hờn dỗi Trương Sơn nghe còn không chịu được run lên, sợ sau đó sẽ nghe thấy Cung Trĩ nói một câu: "Ái phi nói gì cũng đúng."

Nhưng chưa nghe được gì thì tấm ngăn đã kéo lên. Trương Sơn có chút may mắn, cũng có hơi thất vọng, đành phải im lặng lái xe.

Mà ở bên kia, Cung Trĩ nhéo nhéo má Thẩm Dĩnh, hôm nay nàng vô cùng chiều Thẩm Dĩnh: "Khải Minh họp lãnh đạo thường niên, chị đi cùng em. Nhưng sau đó ăn Tết em lại về nhà..."

Cung Trĩ dừng một chút mới nói: "Chỉ có một mình chị."

Họ mua vé máy bay đi thăm Thẩm Thư, không vào ba mươi tết, nhưng cũng là trong năm, đỡ để Thẩm Thư cô đơn. Mà Thẩm Dĩnh nghe thấy Cung Trĩ nói vậy, cô mỉm cười: "Đúng ha, năm nay chỉ một mình chị rồi."

"Nếu chị muốn em..."

Cung Trĩ đưa tay ôm lấy Thẩm Dĩnh, nhìn ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn mình, lại không nhịn được nhớ tới ánh mắt của Tống Chỉ.

Nhớ khi mình còn bé, có lẽ lộ ra quá nhiều sơ hở, quá không giống một đứa trẻ. Người nhà họ Cung đã quen thuộc, nhưng Tống Chỉ thì khác, cô đối đãi với Cung Trĩ bằng góc độ của một người ngoài, rất dễ phát hiện chỗ không ổn, cho nên mới làm Tống Chỉ hứng thú.

Nhưng nghĩ đến những thứ này cũng không có tác dụng gì, dù sao nàng có bạn gái rồi.

[Chuyện của anh trai thì để anh ấy lo đi.]

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Cung Trĩ vẫn nói với hệ thống: [Gần đây chú ý cổ phần của Khải Minh một chút.]

Hệ thống vui vẻ đồng ý, đang muốn nhắc nhở Cung Trĩ xem cốt truyện.

Nhưng Cung Trĩ đã cấm ngôn nó.

Đây chính là hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân!*

(*Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.)

Cung Trĩ nhắm mắt lại, nàng dựa vào Thẩm Dĩnh. Hôm nay nói chuyện với Tống Chỉ, khiến nàng có chút mệt mỏi, đối phương luôn mỉm cười, và lớn hơn nàng nhiều như vậy. Cô nói mình trở về chưa nói với ai khác, nhưng lại hết lần này tới lần khác đến tìm mình. Luôn khiến Cung Trĩ lo lắng đề phòng, sợ có vấn đề gì. May mà đối phương cũng không biểu hiện ra quá nhiều.

Dù vậy Cung Trĩ vẫn còn có chút mệt mỏi.

Nhưng khi dựa vào Thẩm Dĩnh, cảm giác đó lại không quá giống nhau. Cung Trĩ biết Thẩm Dĩnh tâm tâm niệm niệm đều là mình. Cung Trĩ cảm thấy mình giống như được ngâm trong một chất lỏng ôn hòa, ấm áp, vô cùng thả lỏng, không cần nghĩ gì cả.

Đây là cảm giác được yêu à...

Cung Trĩ không nhịn được nghĩ. Nàng nhận thấy Thẩm Dĩnh ưỡn thẳng lưng, lại thận trọng đỡ người mình, sợ mình nằm không thoải mái. Nàng có chút vui nhưng cũng có chút khó chịu.

Không phải cảm giác khó chịu vì cảm thấy đối phương đáng thương, mà Cung Trĩ biết mình khó chịu bởi vì bây giờ mình vẫn không thể trao lại tình cảm ngang bằng.

Cung Trĩ im lặng nắm tay Thẩm Dĩnh, nàng ngẩng đầu, cằm dựa vào vai Thẩm Dĩnh, tiếng nói rơi vào tai Thẩm Dĩnh. Là giọng mũi, nho nhỏ, kèm theo hơi thở run rẩy.

"Thẩm Dĩnh, chúng ta làm đi."

Thân thể Thẩm Dĩnh cứng đờ, cô quay đầu muốn nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ lại che kín mắt Thẩm Dĩnh. Nàng nói tiếp bên tai Thẩm Dĩnh: "Không phải vì ai khác, cũng không nghĩ về ai khác."

Giọng nói đó càng ngày càng nhỏ, nhưng cũng càng kiên định.

"Em muốn cảm thụ chị. Chỉ nghĩ về chị."

Không ai sẽ không cảm động vì tình cảm nóng bỏng của người yêu, đối với Cung Trĩ, càng là như thế.

Trả lời nàng, là Thẩm Dĩnh chợt nắm chặt tay nàng. Nóng như vậy, lại chặt như vậy, như là câu trả lời của Thẩm Dĩnh.

Đối thoại với Tống Chỉ khiến Cung Trĩ nhớ lại tuổi thơ lo sợ từng trải, bỗng nhiên xuyên qua thế giới xa lạ. Ký ức kiếp trước tạo ra Cung Trĩ lúc này, dù nàng có ngụy trang thế nào đi nữa, trong xương cũng in dấu bóng dáng một kiếp trước.

Ai cũng nói khi còn bé sẽ ảnh hưởng đến nhân cách lúc trưởng thành.

Đối với Cung Trĩ, kiếp trước đã đi xa và không thể tìm về ấy, chính là tuổi thơ của nàng.

Một phần tuổi thơ thiếu hụt tình yêu.

Sau khi chuyển kiếp, tình yêu được bù đắp một cách qua loa và không trọn vẹn, vẫn luôn có tàn khuyết, khiến chỗ trống của kiếp trước trở nên lớn hơn.

Ngay cả bản thân Cung Trĩ cũng quên, vô thức xem nhẹ. Vì thế giới này cũng không có gì để phàn nàn. Nàng đã hạnh phúc hơn rất nhiều người. Hạnh phúc đến mức ngay cả phàn nàn cũng có vẻ hơi già mồm.

Nhưng Thẩm Dĩnh lại xuất hiện, lấp vào chỗ trống này.

Dù vậy vẫn chưa đủ.

Sự nhẫn nại trước đây, dường như bỗng nhiên không thể kìm được nữa. Nàng muốn được lấp đầy, cảm thụ tình yêu trong mắt chỉ có nàng. Không phải có thể bị thay thế, cũng không phải có thể bị vứt bỏ. Mà là sự quyết tuyệt ngoài nàng ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Trên đường có không khí ăn Tết, trong tiểu khu cũng dán chữ Phúc màu đỏ, đèn lồng màu đỏ. Trong nhà vẫn ấm áp như vậy, ánh đèn ấm áp, con mèo nhìn thấy người đều hờ hững lạnh lẽo.

Cửa khép lại, rồi lại bị đụng vang, phát ra tiếng trầm nặng nề. Ghế sô pha sắc màu ấm bị bóng người chợt đè xuống, vang xột xoạt. Quần áo văng xuống đầy đất, từ cửa trước, đến ghế sô pha, lại từ ghế sô pha đi thẳng đến bậc thang.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, ào ào, nhiệt khí bốc hơi còn cao hơn nhiệt độ nước.

Giường vô cùng rắn chắc, rung thế nào cũng không nhúc nhích, trong lúc đó còn kèm theo giọng nói kỳ quái của Cung Trĩ: "Giường của chúng ta không vang ha."

"... Em còn có tâm tư nghĩ đến những thứ này à?"

Trả lời nàng là giọng nói hung dữ, có chút khàn khàn, như vĩnh viễn không thỏa mãn.

"Lần sau thay cái rẻ hơn, bảo đảm vang, còn có thể sập!!"

Trả lời cô là tiếng cười, cùng với tiếng nghẹn ngào trầm thấp, bị ép vào giữa tấm khăn bị cắn chặt. Về sau khăn trải giường bị người rút đi, tiếng thở dốc phóng đại, in dấu vào trong linh hồn Cung Trĩ là từng tiếng khẽ gọi của Thẩm Dĩnh, cô gọi tên của nàng, trong mắt của cô không còn gì khác.

Vì vậy ngày hôm sau, Cung Trĩ lại dậy trễ, nàng nhìn chuông báo, thời gian là 3 giờ chiều. Nàng thở dài, trở mình, che đầu. Cơ thể rất mệt mỏi, tinh thần lại phấn khởi.

Thẩm Dĩnh không muốn giày vò quá mức, dù sao cũng là lần đầu tiên của Cung Trĩ, mặc dù cũng là lần đầu tiên đối với Thẩm Dĩnh. Là Cung Trĩ quấn lấy không bỏ, nàng thích cảm giác như vậy, thích da thịt hai người kề nhau, thích Thẩm Dĩnh nhìn mình, cũng thích nghe đối phương gọi tên của mình...

Cung Trĩ nhớ lại từng màn, sờ lên môi của mình, có chút đau nhức. Thẩm Dĩnh bị nàng lấp lửng lâu quá nên giờ cắn nàng hung tợn, ngoạm như con sói, dường như muốn ăn nàng.

Nàng nhớ đến là cười, cười xong tiếp tục chôn mình vào trong ổ chăn, không muốn động. Sâu trong thân thể còn đau nhức, nhưng trên người không có cảm giác dính nhớp gì, có lẽ sau khi ngủ Thẩm Dĩnh rửa sạch cho nàng. Nhìn lại chung quanh, dấu vết tán loạn trước đó cũng bị dọn dẹp rất sạch sẽ. Nàng tìm điện thoại, nhìn thấy Thẩm Dĩnh nhắn.

"Cục cưng, chị đi làm, tỉnh thì nhắn lại cho chị."

Cung Trĩ bấm phím lung tung, thực sự không biết nên nói gì, không nghĩ gì cả, tản mạn đến mức không giống mình tẹo nào.

Nhưng mà Thẩm Dĩnh nhìn thấy đang nhập, nhắn lại trước: "Dậy rồi?"

"Không có, đang nằm." Cung Trĩ xóa bỏ những lời nói nhảm trước đó, trả lời.

"Khó chịu không? Buổi sáng chị nhìn qua, hình như không có tổn thương."

Cung Trĩ: ...

Nhìn qua? Nhìn thế nào? Vì sao nàng không có ký ức gì cả!!

Cung Trĩ dập đầu xuống đất, vùi mình vào trong chăn, qua hồi lâu, cảm thấy khó thở mới ngẩng đầu. Nàng nhìn thấy Thẩm Dĩnh nhắn mấy dòng, đủ loại từ quan tâm đến buổi tối cô sẽ về sớm.

"Lảm nhảm."

Cung Trĩ khẽ nói, lại không nhịn được bật cười.

[Ký chủ, trị số hắc hóa đã 10 điểm rồi.] Hệ thống chợt nói.

Cung Trĩ à một tiếng, nàng nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì: [Về 0, cô sẽ biến mất?]

[Đúng vậy, tôi nghĩ ký chủ cũng không cần tôi.]

Mặc dù là vậy...

Cung Trĩ đảo mắt: [Nếu về 0, vậy cốt truyện thì sao? Còn có thể tiến hành theo trước đó không?]

[Đây là tiểu thế giới do tiểu thuyết sinh ra, năng lực của cốt truyện đều sẽ tồn tại trước khi cốt truyện kết thúc.] Hệ thống trả lời đâu ra đấy.

Cung Trĩ à một tiếng, im lặng kéo ra cốt truyện. Nàng nhìn thấy cốt truyện bạch nguyệt quang đã thắp sáng, sau đó nhìn thấy mấy dòng màu đen phía trên, như là cốt truyện nữ chính bị bắt nạt, không nhịn được nhướn mày: [Đây là?]

[Cốt truyện phụ trách tập hợp nhân viên, mà tính cách của con người sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của câu chuyện.] Hệ thống không nhịn được phát ra tiếng thở dài nhân tính hóa, [Tính cách của nữ chính đã hoàn toàn khác trước]

[Đúng vậy ha...] Cung Trĩ trả lời, nàng nhìn kỹ cốt truyện.

Phía trên viết sau khi phẫu thuật xong, bạch nguyệt quang quay về phát hiện nam chính có thế thân, trong lòng rất tức giận, cuối cùng khiến bệnh cũ tái phát, nam chính bèn lột thận cứu bạch nguyệt quang.

Cung Trĩ: ? ? ?

[Cái này không phải quá vớ vẩn sao? Chưa nói đến chị Tống không có nóng tính như thế, lột thận tư nhân là phạm pháp phải không? Với lại không cần xét độ phù hợp à??]

Hệ thống: [Ký chủ, đây là tiểu thuyết cẩu huyết...]

Cung Trĩ hít một hơi thật sâu, được rồi, đây không phải lỗi của thế giới, mà là lỗi của tác giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.