"Em..." Cung Trĩ ho một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, "Em có bạn gái rồi."
Vừa dứt lời, Tống Chỉ trực tiếp cười ra tiếng.
Mà Cung Trĩ thì thầm hô một tiếng bị lừa rồi. Nếu là bình thường thì nàng có thể nhịn được và nói sang chuyện khác như không có gì xảy ra.
Nhưng mà khi đối mặt với Tống Chỉ...
Cung Trĩ nhìn Tống Chỉ, đôi mắt của đối phương rất giống Thẩm Dĩnh, nét mặt dịu dàng. Chỉ là Thẩm Dĩnh gầy hơn, trước kia, dáng vẻ gầy nhom này làm tăng thêm sự yếu đuối. Nhưng qua hơn nửa năm, Thẩm Dĩnh như đã lột xác, sự gầy gò này trở thành điểm tựa nâng đỡ cô, cứng cỏi và độc lập.
Đó là vũ khí nếu phá tan xác thịt sẽ bị đâm máu chảy giàn giụa.
Nhưng vẫn rất giống Tống Chỉ. Có điều Tống Chỉ là trăng thanh gió mát* nuôi dưỡng từ cẩm y ngọc thực*, bao giờ cũng có vẻ thong dong, Thẩm Dĩnh là cỏ dại lớn lên ven đường, trong lòng luôn có chút sợ hãi. Nhưng loài người vươn lên thường không phải vì cái gì khác, mà là vì sợ hãi.
(*Trăng thanh gió mát ở đây chỉ người nhã nhặn thanh cao,
*Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang.)
Thẩm Dĩnh đối mặt với nỗi sợ, cho nên mới sẽ có sức hấp dẫn khác.
Cung Trĩ có hơi thất thần.
Tống Chỉ đã nhận ra, cô cúi đầu, cười: "Ngồi đi, dù sao đi nữa, chị cũng khinh thường đoạt bạn gái người khác."
Cung Trĩ cười thẹn thùng, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-xin-nu-chu-buong-tha-bon-ca-man/3715519/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.