"Em? Không phải đã nói rồi sao? Em vẫn luôn là Cung Trĩ mà."
"Từ trước đến giờ đều là em, không phải ai khác."
"...Ồ, kiếp trước, qua đời lúc 27 tuổi...Ha ha, chị thở phào cái gì? Chị sợ trước kia em là bà già?"
Xe chạy trên đường cao tốc sân bay bị phanh gấp trong nháy mắt, sau đó rất mau ổn định lại. Trong xe truyền đến tiếng nói yếu ớt.
"Không, không phải, không có..."
Cung Trĩ quay đầu, nhìn thấy Thẩm Dĩnh dù nhìn chằm chằm vào phía trước, nhưng bên tai đỏ bừng, hiển nhiên không hề bình tĩnh như vậy. Cung Trĩ không nhịn được cười, nàng bỗng có cảm giác như tìm về quyền chủ đạo. Có lẽ vì bây giờ Thẩm Dĩnh cư xử như một cô bé.
Thẩm Dĩnh rất bối rối.
Cô đúng là không ngờ, Cung Trĩ thật sự hỏi gì đáp nấy. Đối phương trước kia là kiểu người thế nào? Hai mươi bảy tuổi, lớn hơn mình bây giờ, nhưng xấp xỉ với mình kiếp trước, chỉ là đối phương luôn có vẻ chín chắn, là bởi vì trước kia nàng đã thành công trong sự nghiệp à...
Cơ mà, không phải bà già, thật là tốt.
Tuy nhiên, cho dù là bà già... Cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.
Giọng Thẩm Dĩnh nhỏ yếu, có chút ngượng ngùng: "Cho dù là vậy... Cũng, cũng không sao. Chị, chị sẽ không ngại."
Cung Trĩ sửng sốt, lập tức nghiêng đầu, phát ra tiếng "phụt" nho nhỏ, bả vai cũng run run.
Thẩm Dĩnh: "..."
Cô hơi bất đắc dĩ, một lát sau, cũng bật cười ngốc nghếch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-xin-nu-chu-buong-tha-bon-ca-man/3563026/chuong-62.html