Lúc đó Nhược Hy trong phòng ngồi ngẩn ngơ trên chiếc giường nhìn vào khoảng không với ánh mắt vô hồn, bàn tay lặng lẽ đặt lên chiếc bụng có phần lớn lên của mình. Có lẽ cô đang suy nghĩ nên làm cách nào để giải quyết một cách thỏa đáng nhất, dù sao người trong cuộc cũng là cô, cô nên bảo vệ cho chính bản thân mình.
Trong đầu không biết bao nhiêu viễn cảnh có thể xảy ra nhưng chưa có một cái nào khiến cô hài lòng, bất lực chỉ có thể thở một hơi dài trong không gian linh thiêng chỉ nghe thấy tiếng đọc kinh phật của ông Triệu ngoài nhà.
…
Vy Vy và Phú An vội đưa Ngữ Hành vào nhà nhưng thần giữ cửa đã cản lại, dù có cố gắng xin nhưng thần giữ cửa cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình. Phú An đành để Ngữ Hành nằm tạm trên chiếc ghế đá trong sân nhà còn bản thân vội vã ba chân bốn cẳng vào nhà xin ông làm lễ cho phép linh hồn Ngữ Hành vào nhà trị thương.
Thế nhưng làm gì có chuyện ông đồng ý. Nhà còn có rất nhiều vị thánh làm sao có thể để một linh hồn lảng vảng nơi này.
Chiếc ghế đá chảy xuống những hàng máu đỏ, mùi tanh của máu được gió thổi lên sộc thẳng vào mũi Vy Vy, mặc dù bản thân Ngữ Hành chỉ là linh hồn nhưng linh hồn cũng có thể chết, nói cách khách chết thêm lần nữa thì cánh cửa chuyển sinh sẽ không còn.
Vy Vy dùng thuốc cố gắng cầm máu nhưng thuốc chỉ có thể chữa cho con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3511971/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.