Bất thình lình Tuấn Lãng ở đâu xuất hiện, ánh mắt anh từ sắc lạnh bỗng thay đổi hiền dịu khi tiến tới chỗ Vy Vy.
“Vy Vy sao nàng còn ở đây? Ta tới đón nàng tới đại sảnh chúng ta đi thôi…” Tuấn Lãng vội kéo lấy Vy Vy đứng dậy định đưa cô rời khỏi đây thật nhanh thì…
“Sư huynh…” Vy Vy vội gạt tay anh ra, cô muốn tạo một khoảng cách với anh.
“Sao thế?”
Nhìn vào đôi bàn tay trống của mình, Tuấn Lãng cố gắng gượng cười một cách công nghiệp.
“Bây giờ ta muốn ở cạnh Diệp Hắc, huynh tới đại sảnh trước đi, nếu có chuyện gì gấp thì tới báo cho ta là được.”
Nói xong cô vội đẩy xe Diệp Hắc vào phòng nghỉ ngơi, để mặc Tuấn Lãng đứng lạnh lẽo ở đó.
“…” Tại sao? Tại sao ta đã có gương mặt này mà nàng không thích ta???
Chính xác người đang đứng ở sân vườn đó chính là Tiểu Bạch mang trong mình gương mặt của Tuấn Lãng, còn Tuấn Lãng thực sự thì không biết đang ở nơi đâu, có thể là đã bị nhốt lại hoặc… đáng sợ hơn thì có lẽ đã chết.
Lặng ngồi trong phòng Diệp Hắc Vy Vy chỉ biết đăm chiêu nhìn thật xa, cô đang suy nghĩ rằng bản thân làm vậy có tốt hay không.
Dù sao Linh Lung và Tuấn Lãng cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, hai người họ tâm đầu ý hợp, bởi vậy nếu cô xen vào chuyện tình đó thì chẳng phải cô là kẻ khốn nạn hay sao.
Cô không muốn bị coi là tiểu tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3495120/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.