Dưới chân núi Yên Tử.
Phượng Dạ ôm theo Mộ Diệp đứng trước một căn nhà gỗ, xung quanh hai bên đều có khóm trúc bao quanh, trông đặc biệt thanh tĩnh.
Mộ Diệp bán tín bán nghi nhìn Phượng Dạ, thấy hắn gõ cửa một hồi lâu mà không ai ra mở, y hé miệng, nhỏ giọng nói : " Bỏ đi, chắc ông ấy . . . "
" Ông ấy nhất định còn sống. Mộ Diệp, mấy năm trước mẫu hậu còn cho ta đến đây chữa bệnh mà. Còn có, mấy tháng trước cũng lấy thuốc nhà ông ấy ". Phượng Dạ vừa nói vừa cau mày, mặc dù lời lẽ của hắn khẳng định chắc chắn, nhưng Mộ Diệp cảm thấy tay hắn đang bám lấy y cũng hơi run.
Mộ Diệp rũ mi, đem tay còn lại áp lên tay hắn, trấn an : " Trên đời không phải chỉ có ông ấy là thần y. Cho nên, Phượng Dạ, đệ đừng . . . khóc mà " .
Phượng Dạ giật mình, định phản bác Mộ Diệp nói hắn không khóc, nhưng hắn vừa đưa tay lên mặt, từ khi nào đã toàn nước mắt.
Loading...
Hắn từ lâu đã không còn lạ nữa. Sau khi gặp Mộ Diệp — Phượng Dạ cẩn thận nghĩ lại, dường như sau đó bản thân chỉ khóc vì y, tuyệt vọng vì y, phát điên vì y, tất cả đều là vì Mộ Diệp.
Người này . . . khiến cho hắn tràn đầy tuyệt vọng. Nhưng chỉ cần y đối tốt với hắn một chút, hắn lại ôm ấp hi vọng có khi nào sẽ có một ngày bản thân có thể ôm lấy y, đem y rời khỏi hoàng cung, cầm lấy thanh đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516636/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.