Sáng hôm sau, mưa bụi lan theo màn sương mù, trộm một chút hơi lạnh. Phượng Huyền lười biếng ngồi trong tẩm điện, cho người đem Thái hậu tới.
Trong lúc chờ đợi, Phượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới lúc truớc, ngày mà Mộ Diệp vẫn còn ở lại. Dường như đó là khoảng thời gian rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức tựa như một giấc mộng xa xưa, làm cho người ta không rõ nó có tồn tại hay không.
Năm tháng ấy lúc còn ở Vương phủ, hắn phải nghe theo lời mẫu phi không được kết giao bằng hữu, không được mơ tưởng chuyện ái tình. Khi mà hắn mới một ánh mắt nhìn tới Mộ Diệp, y đã lăng lăng đi theo hắn.
Những năm tháng kia thuận lợi leo lên ngôi vị, cũng là vì Mộ tướng quân một thân đằng sau giúp sức, cũng là vì bên cạnh hắn có một hoàng hậu lúc nào cũng chỉ hướng tới hắn.
Bây giờ y đi rồi, cửa cung đóng quyết tuyệt không tiếp một ai. Lời nào cũng khó nói với phủ thừa tướng.
Hai khắc sau, thái giám bên ngoài báo một tiếng thái hậu đã tới. Hoàng Ỷ Lan mang theo sương lạnh bên ngoài bước vào, cả người nàng đều có phần run rẩy. Cơ hồ cũng đã gầy đi thật nhiều.
Loading...
Phượng Huyền liếc nhìn nàng, chán ghét mở lời, “ Thái hậu biết trẫm cho người mời thái hậu tới là có chuyện gì rồi chứ? ”
Hoàng Ỷ Lan nỗ lực cười nhạt, đem theo bộ dạng yếu ớt giấu đi, khéo léo nói, “ Ai gia còn không biết sao? Hoàng hậu cùng với Tĩnh Vương đều cùng một ngày mà biến mất. Này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516635/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.