Hết tất thảy quá khứ đau đớn như muốn xé nát thực tại, Phượng Huyền đều không muốn nhớ nữa. Nhưng hắn không muốn để lại thương tổn trong lòng Mộ Diệp, vậy nên hắn mới kiên nhẫn hoá giải từng loại ủy khuất.
Trước mắt, chỉ cần nụ cười của Mộ Diệp, tất thảy đều được.
“ Huynh có thể kiên nhẫn giải thích như vậy, ta rất vui ” . Mộ Diệp bình tĩnh nói, nhưng tay không khỏi phát run, “ Chỉ là ta nghĩ mãi cũng không ra. Vì sao huynh đang nghi ngờ ta như vậy, bỗng nhiên lại thay đổi thái độ? ” .
Phượng Huyền không biết nên lý giải thế nào, hắn cũng không muốn Mộ Diệp phải đau lòng, vậy nên hắn chọn cách không nói, “ Chuyện này, về sau nếu được, ta toàn bộ sẽ kể cho đệ nghe. Hiện tại, ta bất quá không biết nên giải thích thế nào, nhưng không phải là ta bỗng nhiên thay đổi. Để nhận ra điều này, ta đã lãng phí rất nhiều thời gian ” .
Phải, thời gian ở đây không phải một hai ngày, cũng không phải là ba năm. Mà là tốn hẳn một kiếp.
Hắn không thông minh, thậm chí là vô cùng hồ đồ, hồ đồ không nhận ra ái tình trước mắt, hại cả hai cùng nhau lãng phí một kiếp thành đôi . . .
Loading...
“ Nhưng không phải huynh đã nhận ra rồi sao? ” Mộ Diệp tươi cười, “ Bất kể là huynh tốn bao nhiêu thời gian thì cũng không quan trọng, dù sao ta vẫn luôn đợi huynh. Thậm chí, dù cho huynh không nhận ra cũng không sao ”
Phượng Huyền nghe thấy thì vô cùng kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516609/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.