Phượng Huyền không biết Mộ Diệp còn nhớ không . . . Dù sao cũng trải qua ba năm rồi. Nhưng nếu như là hắn, bị người khác sỉ nhục như vậy, hắn nhất định sẽ lưu tâm cả đời, hơn nữa còn rất oán hận.
Mộ Diệp thấy Phượng Huyền đang nói cười, lại đột nhiên xuống sắc, y không khỏi để tâm trong lòng.
“ Huynh đang nghĩ gì mà thất thần? Hay là lời vừa nói lại hối hận? ” .
Phượng Huyền cười nhạt, lắc đầu chậm rãi nói, “ Mộ Diệp, đệ còn nhớ đêm tân phòng của chúng ta, ba năm trước ? ” .
Lần này, đến Mộ Diệp trầm mặc. Y làm sao mà không nhớ chứ? Khi ấy, Phượng Huyền điên cuồng sỉ nhục y đê tiện, nói y không bằng súc sinh, y không đáng sống . . . Y là nam nhân, lại không biết xấu hổ.
Đó cũng là lần đầu tiên, y bị tổn thương đến phát khóc. Nhưng y sợ sẽ bị Phượng Huyền cười chê, nên đợi đến khi hắn ly khai, y mới dám ôm mặt khóc.
Loading...
Khóc là vì rất thích hắn, thích hắn bằng cả sự chân thành mà trước giờ chưa từng dành cho ai.
Nhưng đến cuối cùng thì sao? Phượng Huyền lôi ra để châm chọc, giẫm nát tâm can y.
Y sớm muốn quên, nhưng quên không nổi. Y không oán hắn, y biết hắn không sai, hắn không thích y, vậy mà bị ép phải lấy y. Lại còn chiếu cáo thiên hạ hoàng hậu của hắn là một nam nhân, ai mà chịu nổi chứ?
“ Đương nhiên nhớ ” Mộ Diệp gượng gạo cười, “ Ta khi ấy không oán huynh. Chỉ là .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516608/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.